TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 487

Tôi hỏi: “Vậy ư?”

Y đáp: “Trước đây nàng thường xuyên nói là nàng thích nhất câu ‘Đào

chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa’[1] trong Kinh Thi, từ nhỏ đã mong có
thể trở thành một vị nương tử tốt đảm đang việc nhà, hòa thuận với phu
quân giống như nữ tử trong bài thơ đó.”

[1] Trích Đào yêu, Kinh Thi. Dịch nghĩa: Cây đào tơ xinh tươi, hoa nở

nhiều và rậm.

Tôi nghe thế thì bèn cười hỏi tiếp: “Vậy bây giờ thiếp đã được như ý

nguyện chưa?”

Cẩn Du phu quân ôm lấy eo tôi, mỉm cười đáp: “A Uyển đương nhiên

là một vị nương tử tốt đảm đang việc nhà, hòa thuận với phu quân rồi.” Nét
mừng vui rạng rỡ cùng với chiếc áo màu đỏ rực kia khiến cho khuôn mặt
của Cẩn Du trở nên hồng hào như hoa đào, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm
thấy nhan sắc của y còn trội hơn muôn vàn cánh hoa đào nữa.

Tôi không kìm được buột miệng nói: “Phu quân, chàng đẹp quá.”

“A Uyển có thích không?”

“Ừm, thích lắm.” Trái tim bỗng như thắt lại, trong đầu tôi thoáng qua

một bóng người áo trắng tóc đen, tay cầm cánh hoa mỉm cười dưới gốc đào,
dáng vẻ tuấn tú vô song. Tôi hơi ngây người ra một chút. “Cẩn Du phu
quân, sao thiếp chưa từng thấy chàng mặc áo trắng bao giờ nhỉ?”

Vòng eo bỗng nhiên bị siết chặt, trông bộ dạng của y thì tựa hồ không

được tự nhiên cho lắm. “Tại sao nàng lại đột nhiên hỏi vậy?”

Tôi khẽ cười nói: “Phu quân phong lưu anh tuấn, mặc áo trắng nhất

định cũng sẽ rất đẹp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.