TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 495

nhưng bây giờ lại không sao nhớ ra nổi là mình đã ăn ở nơi nào.

Tôi khẽ cười tự giễu, sau đó liền đưa tay lên vỗ đầu mình. "Trí nhớ

của ta đúng là ngày càng tệ hơn rồi." Nói ra thì tôi đúng là ẩu đoảng, chỉ đi
bình thường trên đường thôi mà cũng bị ngã đập đầu vào vật cứng đến nỗi
mất cả trí nhớ, thực là xui xẻo quá chừng.

Chợt có hai giọng nói vang lại, tôi bèn ngước mắt lên nhìn, thấy ngồi

ở ngay cạnh bàn mình có hai người một nam một nữ tuổi tác tương đương
nhau. Người nam kia tướng mạo đôn hậu thành thực, người nữ thì đeo khăn
che mặt, có điều đôi mắt hạnh long lanh kia đúng là hết sức ưa nhìn.

Tôi thấy hai người bọn họ chuyện trò hết sức vui vẻ, vị cô nương kia

tỏ ra hào hứng phấn chấn, còn nam nhân ở phía đối diện thì thỉnh thoảng lại
đỏ bừng mặt lên. Tôi bèn nói với Đào Chi: "Đào Chi, ngươi có tin không,
nếu nam nhân ở bàn kế bên mà cưới vị cô nương kia, y nhất định sẽ yêu
chiều cưng nựng cô ấy như một món bảo bối của mình vậy."

Đào Chi lộ vẻ tò mò hỏi: "Sao phu nhân lại cho rằng như vậy?"

Tôi hơi hất hàm về phía đó, nói: "Ngươi nhìn các món đồ điểm tâm

của bọn họ đi, đồ ngọt chiếm tới quá nửa, đều là loại con gái thích ăn. Hơn
nữa ngươi để ý thấy chưa? Mỗi khi vị cô nương kia nói chuyện, nam nhân
kia ắt đều nghiêm túc lắng nghe, mà chỉ cần chú ý thấy chén trà của đối
phương đã cạn là y lại lập tức rót đầy. Ngoài ra, ánh mắt của y khi nhìn về
phía vị cô nương kia cũng hết sức chăm chú."

Thị lén đưa mắt nhìn về phía bàn bên cạnh, sau đó không kìm được

ngạc nhiên bật thốt: "Phu nhân, khả năng quan sát của người đúng là lợi hại
quá chừng!"

Tôi cười nói: "Đương nhiên rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.