TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 497

đóng cửa lại. Tôi cau mày hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Đào Chi mặt mày tái nhợt đáp: "Chao ôi, phu nhân, người đừng trách

Đào Chi, Đào Chi chỉ sợ bị công tử trách phạt thôi. Phu nhân cũng biết tính
của công tử rồi đấy, nếu biết phu nhân khen một nam nhân khác ở bên
ngoài thế này, sau khi quay về công tử nhất định sẽ ghen cho mà xem."

Lời này quả thực có lý, Cẩn Du phu quân xưa nay vốn không thích tôi

nhìn các nam tử khác, nếu biết được những lời tôi đã nói hôm nay, sau khi
quay về chàng ắt sẽ không vui. Tôi không muốn Cẩn Du phu quân như vậy,
bèn nói với Đào Chi: "Vừa rồi ta nói cái gì, ngươi cứ coi như là chưa từng
nghe thấy nhé."

Đào Chi gật đầu một cái thật mạnh. "Dạ, phu nhân, Đào Chi biết rồi."

Tôi tỏ vẻ hài lòng nói: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa,

chúng ta mau về thôi."

Xe ngựa đang chờ sẵn bên ngoài quán trà, nhưng khi tôi vừa rời khỏi

quán trà, chuẩn bị lên xe ngựa thì chợt có người cất tiếng gọi: "A Uyển!"

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, thấy nam tử mà vừa rồi cứ ngỡ là

người trời kia không ngờ lại đang nhìn tôi với vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng
rỡ rồi chỉ sau nháy mắt y đã bước tới trước mặt tôi.

Tôi không kìm được thầm khen ngợi: Khinh công lợi hại quá!

Y chợt nắm lấy cổ tay tôi, lại gọi tôi một tiếng "A Uyển" nữa.

Tôi nghe mà cứ có cảm giác mơ mơ hồ hồ, bèn thấp thỏm hỏi: "Công

tử, có phải công tử nhận nhầm người rồi không?" Sau đó lại dời ánh mắt về
phía cổ tay mình, hơi dùng sức cựa một chút. "Công tử, nam nữ thụ thụ bất
thân!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.