TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 496

Đột nhiên nghe vị cô nương mắt hạnh kia nói: "Hôm qua ta nghe cha

ta nói Thái tử điện hạ đã tới trấn Phù Dung chúng ta rồi, hình như là để tìm
kiếm một người nào đó. Ôi, nói tới Thái tử điện hạ, ta thật hâm mộ Thái tử
phi quá chừng. Thái tử điện hạ đối xử với cô ấy còn tốt hơn với chính bản
thân, bảo vệ cô ấy tới mức một giọt nước cũng không lọt qua được. Trước
đây ấy à, Thái tử điện hạ từng vì vị Thái tử phi này mà lặn lội tới tận Thiên
Long triều xa xôi, chỉ mong cô ấy chịu gả cho mình."

Tôi nghe xong thì bèn nói với Đào Chi: "Thì ra Thái tử điện hạ lại

chung tình như vậy, ta cứ ngỡ người trong hoàng tộc ai cũng đều đa tình
lắm cơ."

Đào Chi nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi lại nói tiếp: "Thiên Long triều ở cách Đại Phụng triều xa như vậy,

Thái tử điện hạ có thể chạy tới tận đó theo đuổi Thái tử phi thực không phải
là một việc dễ dàng gì."

Tôi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, khi đặt chén trà xuống thì

vô ý liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trên đường lúc này vẫn tấp nập người qua lại, có điều hơi khác với lần

trước một chút, lần này không ngờ tôi lại nhìn thấy một nam tử chẳng khác
nào người trời. Chỉ thấy nam tử này tướng mạo tuấn tú vô song, trên người
vận một chiếc áo gấm Thục thêu hoa văn hình cây trúc, đứng giữa đám
đông thực chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

Tôi kéo Đào Chi lại, chỉ vào nam tử đó, nói: "Đào Chi, mau nhìn kìa,

nam tử kia thật là tuấn tú quá chừng."

Đào Chi nhìn theo hướng chỉ của tôi.

Tôi vốn cứ ngỡ sau khi nhìn xong Đào Chi cũng sẽ sinh lòng cảm khái

giống như mình, chẳng ngờ thị lại đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vội vàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.