TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 499

Thừa dịp ấy tôi bèn rút tay ra, sau đó nhảy lên xe ngựa, vội vàng nói

với phu xe: "Mau đi thôi!"

Lời còn chưa dứt, không ngờ nam tử tuấn tú tên gọi Thẩm Hành kia

cũng nhảy theo lên xe ngựa của tôi. Tôi cả kinh thất sắc, vội hô lên: "Cứu,
cứu với!" Khi tôi ra ngoài thì có rất nhiều tùy tùng đi theo, nhưng bây giờ
đám tùy tùng ấy chẳng biết đã biến đi đâu mất, ngay đến gã phu xe cũng trở
nên rất quái lạ, nghe thấy chủ nhân của mình kêu cứu mà lại không thò đầu
vào trong xem thế nào, đã thế còn lập tức nhảy xuống xe bỏ trốn.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng luống cuống của gã phu xe ấy, tôi bất

giác cảm thấy ủ rũ vô cùng.

Hết cách, tôi đành rúc mình vào trong một góc của xe ngựa, sau đó

nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành vẻ cảnh giác.

Y nhìn tôi chăm chú suốt một hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.

"Đưa tay ra để ta bắt mạch cho nàng nào."

Người này điên lắm, tôi còn lâu mới nghe lời hắn.

Tôi nói: "Ngươi hãy để ta xuống xe ngựa trước, ta sẽ cho ngươi bắt

mạch." Chiếc xe ngựa này quá hẹp, tôi muốn trốn cũng chẳng biết phải trốn
đi đâu, có lẽ phải xuống được xe ngựa rồi thì tôi mới có cơ may trốn thoát.

Thẩm Hành tỏ ra hết sức cố chấp. "Nàng cho ta bắt mạch trước rồi ta

sẽ để nàng xuống xe ngựa."

"Ta đâu có bị bệnh, tại sao ngươi phải bắt mạch cho ta chứ?" Y nhất

định là muốn thừa dịp bắt mạch để làm ra những chuyện bất lợi với tôi,
đừng hòng tôi để cho y được như ý nguyện. Tôi lập tức trợn trừng mắt nhìn
y. "Thẩm Hành, ta thực sự không phải là Tiêu Uyển, ngươi nhận nhầm
người rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.