TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 512

nàng hờn giận đưa mắt lườm tôi một cái, quay sang nói với Thẩm Hành:
“Thái tử sư huynh, huynh xem kìa, cô ấy cứ trêu chọc Phán Tình mãi thôi.”

Thiện Lăng thì không hề đỏ mặt chút nào, còn đưa tay tới khẽ vỗ vai

Thẩm Hành, tỏ ý vui vẻ nói: “Đây cũng có thể coi là một điều may mắn lớn
trong nỗi bất hạnh rồi.”

Ngày hôm sau, khi đang đổ thuốc vào trong chậu trúc xanh, tôi đã bị

Thẩm Hành phát hiện. Vừa xoay người lại tôi liền nhìn thấy y đang lặng lẽ
đứng sau tấm bình phong gỗ lim chạm rỗng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt
lặng ngắt như thể một đầm nước chết.

Bàn tay hơi run lên, tôi hơi chột dạ đặt bát thuốc xuống, hỏi: “Ngài…

ngài… không phải ngài vừa mới nói là phải đi lấy một bức tranh tới đây ư?
Sao mới nhanh như thế đã quay lại rồi?”

Y lẳng lặng đi tới cầm lấy bát thuốc để trên bàn, sau đó lại lẳng lặng

rời đi mà không nói năng gì.

Tôi đưa tay lên xoa ngực, thở phào một hơi.

Thật là sợ chết tôi mất, vị Thái tử điện hạ này đi lại căn bản chẳng

phát ra chút tiếng động nào cả.

Chừng một khắc sau, Thẩm Hành đã lại một lần nữa xuất hiện trước

mặt tôi. Tôi cho rằng y tới đây là để chất vấn, thế là bèn giành nói trước:
“Ta từ nhỏ đã không thích uống thuốc, vả lại ta cảm thấy bây giờ mình
không có bệnh gì cả. Thời gian vừa qua ta ăn ngon ngủ tốt, đâu có chỗ nào
lạ thường.”

Y hờ hững nói: “Ta biết rồi.”

Tôi ngây ra, sao y dửng dưng như vậy nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.