TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 514

Tôi tiện miệng hỏi: “Ồ? Là việc gì vậy?” Nói ra kể cũng lạ, tôi bấy lâu

nay vẫn luôn cho rằng người làm Thái tử phải vô cùng bận rộn, chẳng ngờ
Thẩm Hành lại có vẻ rất thanh nhàn, gần như ngày nào tôi cũng có thể nhìn
thấy y trong phủ, cũng chưa từng thấy y đi dự chầu sớm bao giờ.

“Em nghe tùy tùng của Thái tử điện hạ nói là vì chuyện học hành của

nhị Hoàng tử điện hạ gặp phải một số vấn đề.”

“Hóa ra Thái tử còn có một người em trai nữa.” Tôi ngó nhìn các đĩa

đồ điểm tâm trên bàn, cuối cùng chọn bánh hạt dẻ được để ở gần mình
nhất.

Lê Tâm nói: “Dạ phải, nhị Hoàng tử điện hạ chính là bào đệ của Thái

tử, chỉ nhỏ hơn Thái tử mấy tuổi thôi.”

Tôi nhủ thầm, xem chừng Thẩm Hành và em trai y khá hòa thuận với

nhau, không giống như con cháu các gia đình hoàng tộc khác, lúc nào cũng
nhăm nhe đấu đá kèn cựa, thủ túc tương tàn. Vừa mới nghĩ tới đây tôi bất
giác thoáng sững người, Thẩm Hành là người hoàng tộc đầu tiên mà tôi
gặp, tại sao trong lòng tôi lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ như thế nhỉ?

Tôi khẽ cắn một miếng bánh hạt dẻ, lúc này Lê Tâm lại nói tiếp: “Em

nghe những người khác trong phủ nói Thái tử vừa là hoàng huynh lại vừa là
thầy của nhị hoàng tử điện hạ. Vì Thái tử vừa sinh ra đã thông mình hơn
hẳn người thường, do đó có rất nhiều việc là do Thái tử tự tay truyền thụ
cho nhị Hoàng tử. Ấy, phu… phu nhân, người làm sao vậy?”

Tôi đột ngột đứng bật dậy, kích động hỏi: “Bánh hạt dẻ này là do ai

làm vậy?”

Mùi vị này, cảm giác này, độ ngọt này, sao lại quen thuộc đến thế?

Trước đây nhất định là tôi đã từng được ăn rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.