TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 515

Lời còn chưa dứt thì tôi đã bị sặc, không kìm được ho lên liền mấy

tiếng. Bích Dung vội vàng đi tới vỗ lưng cho tôi, Lê Tâm thì rót cho tôi một
cốc nước nóng. Tôi phải uống liền mấy ngụm cho xuôi họng, sau đó mới có
thể ngừng ho.

Tôi hết nhìn Bích Dung rồi lại nhìn Lê Tâm, sau đó hỏi: “Loại bánh

hạt dẻ này có phải là do đầu bếp trong phủ Thái tử làm không?”

Vẻ mặt Bích Dung hết sức quái dị. “Dạ không.”

Tôi vội hỏi dồn: “Thế là do ai làm?”

Bích Dung đáp: “Là… là Thái tử điện hạ.”

Tôi ngạc nhiên quá đỗi, đường đường là Thái tử điện hạ mà cũng biết

làm đồ điểm tâm ư? Lúc này Lê Tâm chợt nói chen vào: “Đồ ăn của phu
nhân thường ngày cũng là do Thái tử điện hạ làm cả đấy.”

Tôi lại càng thấy ngạc nhiên hơn.

Bích Dung nói tiếp: “Trước đây… Thái tử phi cũng thích ăn những đồ

ăn này, Thái tử hết lòng yêu vợ nên thường xuyên làm cho Thái tử phi ăn.
Bây giờ Thái tử phi tuy… không còn ở đây, nhưng Thái tử vẫn không bỏ
được thói quen này, chỉ mong Thái tử phi có thể sớm ngày trở lại, sau đó
mọi việc sẽ lại quay về như xưa.”

Tôi nói: “Thái tử điện hạ quả là một người tình sâu nghĩa nặng.”

Có điều lúc này tôi vẫn còn đang rất chấn động, vì bánh hạt dẻ mà

Thẩm Hành làm ra không ngờ lại giống hệt với loại bánh hạt dẻ trong ấn
tượng của tôi, mùi vị căn bản chẳng có bao nhiêu khác biệt. Tôi lại ăn một
miếng bánh hạt dẻ khác, thấy vẫn ngon vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.