TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 523

“Sao nhìn biểu cảm của các cô cứ như tôi có thai là chuyện xấu ấy?”

Lê Tâm vội lắc đầu, “Không có không có, Lê Tâm chỉ là... chỉ là...”

Nàng ta “chỉ là” nửa ngày cũng không nói thêm lời nào.

Vẫn là Bích Dung bình tĩnh nói tiếp: “Chúng muội chỉ là vui quá, phu

nhân có thai là chuyện vui, sao có thể nói là chuyện xấu được ạ?”

Lê Tâm cũng gật đầu phụ hoạ.

“Đúng vậy, Lê Tâm chính là có ý này.”

Hai nha hoàn này nói dối cũng không biết cách che giấu, ta biết hai

nàng tuy ngoài miệng vẫn coi ta là Tạ Uyển, nhưng trong lòng vẫn coi ta là
Tiêu Uyển. Nhưng chuyện này cũng không có gì để so đo, các nàng là
người của Thái tử, còn ta chỉ là một người khách đi ngang qua phủ này.

Vài ngày sau ta đều không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hoành đâu cả,

cũng không biết hắn đã đi đâu. Ta hỏi Bích Dung, Bích Dung cũng nói
không biết, ta cũng không hỏi nữa.

Ta suy nghĩ, ta cần phải ra ngoài một chuyến, đi tìm tiệm bán thuốc

mua mấy thang thuốc dưỡng thai. Tục ngữ nói “Biết chú ý sẽ giữ được
thuyền đến vạn năm”[1], lần trước sau khi Thẩm Hoành giúp ta chẩn ra hỉ
mạch, vẻ mặt của hắn thật có ý sâu xa, nếu như một đại phu bình thường
khi chẩn ra hỉ mạch, nhất định sẽ nói một tiếng chúc mừng chứ nhỉ? Nhưng
Thẩm Hoành chỉ nhìn chằm chằm bụng ta, biểu tình kia dù nhìn trái hay
nhìn phải cũng không nhìn ra được hắn có ý muốn chúc mừng ta.

[1] Xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử

đắc vạn niên thuyền” – Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý sẽ
giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Trong đây có thể hiểu là đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.