TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 527

chưởng quầy, “Dựa theo phương thuốc này, dược liệu phải chọn loại tốt
nhất.”

Dừng một chút, nàng bỗng nhiên lẩm bẩm vài câu, “Người vừa rồi

hình như là sư điệt.”

Ta vừa bước ra đến cửa tiệm thuốc, Cố Phán Tình đã chần chờ gọi

theo ta một câu: “... Sư điệt?”

Ta xoay người lại, vén màn che lên, nói: “Tôi không phải sư điệt của

cô, nhưng vài ngày trước chúng ta đã gặp mặt.”

Mắt nàng đảo quanh người ta vài vòng rồi nói, “Tôi biết, cô là Tạ

Uyển phải không?”

Ta cười đáp lại: “Đúng rồi.”

Nàng lại nói với ta: “Cô đừng đi vội, chờ tôi lấy thuốc đã. Tôi cùng về

với cô, xe ngựa cũng không dừng bên ngoài, tôi đoán cô tự mình tới đây
phải không. Đợi lát nữa tôi thuận đường đưa cô về phủ luôn, gần đây trời
rất hay mưa, theo tôi thấy lát nữa sẽ có cơn mưa. Nếu sư huynh biết cô đội
mưa về thì sẽ trách tôi mất.”

Cô nương này nhìn qua thực sáng sủa hoạt bát, tính tình cũng không

tệ, ở cạnh nàng cũng rất thoải mái.

“Được.” Ta tiến lại gần nàng, tò mò hỏi: “Sao cô lại tới đây bốc thuốc?

Tôi nghe Bích Dung nói cô là trưởng nữ của Tướng phủ, những việc thế
này không phải do hạ nhân trong phủ làm sao?”

Nàng hơi hơi đỏ mặt.

Ta lập tức đoán ra nguyên nhân, ta hỏi: “Là Đan Lăng bị bệnh à?”

Nàng gật đầu liên tục như gà con đang mổ thóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.