TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 549

Thế gian này sao lại có người như vậy chứ, không cần biết lúc đó

tướng mạo của người đó thế nào, chỉ cần tùy ý đứng đó thì ánh hào quang
đã bay xa hàng ngàn hàng vạn dặm.

Thẩm Hoành bưng thuốc cho ta, nói: “Nếu không uống thuốc sẽ nguội

mất.”

Ta khẽ ho vài tiếng giấu việc thất thần xấu hổ ban nãy, nâng bát thuốc

uống một hơi cạn sạch, thuốc dưỡng thai có vị rất đắng, ta uống mà chau
mày. Thẩm Hoành đúng lúc đưa một đĩa mứt hoa quả nhỏ nhiều màu sắc
tới, “Ăn cái này sẽ hết đắng.”

Ta lấy một viên mứt hoa quả đưa vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ xua tan

vị đắng trong miệng, ta lơ đãng hỏi:

“Lại hỏi một câu, Ôn đại phu là người nơi nào vậy?”

Thẩm Hoành mặt không đổi sắc trả lời ta: “Là người Phong Ly.”

“Phong Ly?”

“Phong Ly là một thị trấn nhỏ hẻo lánh phía Tây Bắc triều.”

Ta gật đầu, thầm nghĩ Thẩm Hoành nói dối mà mặt không đổi sắc tim

không đập loạn. Ta miễn cưỡng ngáp một cái, mắt liếc chậu hồng ngọc san
hô bày trên bàn, nói với Đào Chi:

“Ta hơi đói bụng, Đào Chi làm chút điểm tâm mang đến đây đi, điểm

tâm đầu bếp làm thường không ngon lắm, vẫn là Đào Chi làm hợp khẩu vị
của ta hơn.”

Đào Chi đáp “Dạ”.

Kỳ thật ta cũng không đói, ta chỉ muốn đuổi Đào Chi đi chỗ khác thôi.

Có lẽ tâm phòng bị của ta hơi nặng, nhưng sau khi phát hiện Đào Chi yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.