TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 582

Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng những hình ảnh này lại xuất hiện

trong giấc mộng của ta rõ ràng đến thế. Kiếp trước sư phụ là người vô tâm,
ta khổ sở chờ chàng mười năm, kiếp này ta là người vô tâm, sư phụ cũng
khổ sở chờ ta hơn mười năm.

Ai đợi ai, ai đau khổ hơn ai, điều này như ứng với thuyết học của Phật

giáo — Nhân quả tuần hoàn.

Sau khi ta tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Mãn Kỳ.

Trong đầu ta đang rất hỗn loạn, vừa tỉnh lại khiến ta không kịp phản

ứng. Nhưng hình ảnh mật đạo sập đổ trước mắt ta vẫn in sâu trong đầu, ta
nắm chặt lấy tay Mãn Kỳ, vội hỏi:

“Sư... sư phụ đâu rồi?”

Mãn Kỳ liếc nhìn ta một cái, bình tĩnh nói: “Chết rồi.”

Ta sững sờ.

“Chết... chết rồi?”

Nàng nói: “Ngươi không hiểu ta nói gì à? Thẩm Hoành đã trúng kịch

độc, lúc ta cứu hắn ra ngoài thì hắn đã không còn sinh lực. Ngươi hôn mê
đã mấy ngày rồi, nhưng ngươi yên tâm, ta biết ngươi muốn gặp hắn lần
cuối, nên vẫn chưa mai táng hắn. Bây giờ thi thể của hắn vẫn được đặt
trong viện. Ngươi có thể đi thăm.”

Hình như có con sâu thoáng cái đã chui vào tim ta, khiến ta đau đến

mức nước mắt lưng tròng.

Nhưng ta nhanh chóng lau khô nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.