TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 583

“Ta muốn gặp sư phụ lần cuối.” Ta hoảng hốt buông tay Mãn Kỳ,

nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, hài cũng quên mang, trực tiếp đi chân
trần ra ngoài.

Kiếp trước, trước khi lâm chung ta vẫn rất oán hận sư phụ, thậm chí

còn nghĩ nếu có ngày sư phụ yêu ta, nhất định phải cho chàng nếm mùi đau
khổ. Nhưng lúc ta chết rồi, ta lại nghĩ thông suốt. Kiếp này sư phụ không
nghĩ thông, theo ta lâu như vậy, khó lắm mới khiến ta nhớ lại mọi thứ, cũng
không vô tâm nữa, thì sư phụ lại bỏ ta đi.

Thẩm Hoành im lặng nằm trên giường, ngoại trừ khuôn mặt xanh tím

kia, thì mọi thứ còn lại đều không khác người bình thường.

Ta đứng bên cạnh giường, kinh ngạc nhìn dung nhan của Thẩm

Hoành.

Đôi mắt vẫn là đôi mắt ấy, nhưng đáng tiếc nó sẽ không bao giờ ngắm

nhìn ta được nữa. Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại giờ lại tiếp tục rơi
tách tách tách xuống người Thẩm Hoành.

Ta căn bản không ngăn được nước mắt của mình.

“Sư phụ.”

“Sư phụ.”

“Sư phụ.”

...

Sẽ không còn ai dịu dàng trả lời “A Uyển, ta ở đây” với ta nữa, sẽ

không còn ai toàn tâm toàn ý quan tâm đến ta nữa, cũng sẽ không còn ai
ngây ngốc nói chuyện với ta suốt trăm năm ở Địa phủ nữa...

Quả thực, mọi thứ đều là nhân quả tuần hoàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.