TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 66

Người ở trong phòng nhất phẩm ắt hẳn chính là Thái tử và Dịch

Phong.

Xem ra Thẩm Hành quả đúng là tâm tư tinh tế, vừa rồi nếu không có y

nhắc nhở, tôi nhất định đã tùy tuện xông bừa vào trong đó. Mà hiện giờ lập
trường của cha và huynh trưởng lại đang có vấn đề, nếu như tôi không may
chọc giận Thái tử, vậy thì kết cục cuối cùng e là sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Có điều…

Sao Thẩm Hành lại biết người gảy đàn là Dịch Phong nhỉ?

Tôi vốn muốn hỏi Thẩm Hành một câu như thế, nhưng tỉ mỉ ngẩm lại,

trước đó Thẩm Hành cũng từng được nghe Dịch Phong gảy đàn một lần rồi,
với tâm tư tinh tế của y, muốn đoán ra tuyệt đối không phải là chuyện khó.
Hơn nữa cha cũng đã nói rồi, Thẩm Hành là cao nhân, mà suy nghĩ của cao
nhân thì không thể bó buộc bằng lẽ thường được, nói cho dễ hiểu thì tâm tư
của cao nhân tốt nhất là đừng nên suy đoán.

Khi thức ăn được đưa lên, tôi và Thẩm Hành đang trò chuyện rất vui

vẻ.

Nghe Thẩm Hành nói tới việc bản thân ẩn cư trong núi sâu, tôi không

kìm được tò mò hỏi: “Với tài năng của sư phụ, nếu muốn thì nhất định có
thể kiếm được một chức quan ở Đại Phụng triều, mà tuổi tác sư phụ cũng
không lớn, tại sao lại đi ẩn cư vậy?”

Thẩm Hành khẽ nhấp một ngụm rượu nho, lại đặt ly rượu xuống, sau

đó mới nhìn tôi, nói: “A Uyển có từng nghe qua điển cố Khương Thái
Công câu cá bao giờ chưa?”

Tôi giật mình bừng tỉnh, danh tiếng của Thẩm Hành đã vang tới tận

Thiên Long triều, vậy thì ở Đại Phụng triều nhất định là khỏi cần phải nói.
Một người tài như vậy đi ẩn cư nơi núi rừng, nếu quân vương Đại Phụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.