TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 102

Tuy nhiên, lý trí kiềm chế nàng, nàng bình tĩnh nói, “Ta bước vào Cố gia

thì đã thành người Cố gia. Chuyện hôm qua hãy để nó trôi đi, đừng nhắc lại
nữa. Người khác nghe thấy thì sẽ không hay.”

Ấn Hồng biết lời Liễu Ngọc Như nói là đạo lý. Nàng ấy miễn cưỡng đáp,

“Ngài nói phải.” Rồi im lặng không trò chuyện nữa.

Cố Cửu Tư lề mề chưa trở lại từ tiệc rượu đêm. Bên ngoài truyền đến

tiếng bước chân, chỉ lát sau Liễu Ngọc Như nghe thấy cửa mở rồi giọng
Diệp Vận vang lên, “Cố phu nhân để ta tới trò chuyện với tân nương tử, các
ngươi lui xuống đi.”

Thấy Diệp Vận đến, Liễu Ngọc Như kinh ngạc ngoài ý muốn, song trên

mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm như trước. Sau khi mọi người xung quanh rời
đi hết, Diệp Vận chần chừ đứng tại cửa ra vào trong chốc lát rồi tới ngồi
cạnh Liễu Ngọc Như, thở dài nói, “Bây giờ không còn ai khác, chỉ còn ta
với ngươi thì cứ bỏ khăn voan xuống, tí nữa lại phủ lên.”

“Không thể phạm vào quy củ.” Liễu Ngọc Như cung kính đáp, “Chúng

ta nói chuyện thế này là được rồi.”

“Ngươi ấy à,” Diệp Vận hơi bất mãn nhưng nàng ấy cũng chẳng ép buộc,

“há miệng ngậm miệng đều nhắc quy củ nhưng lại hoang dã hơn bất kỳ ai.
Ngươi cứ trong ngoài bất đồng như vậy thì ngày sau sẽ chịu khổ.”

Nghe Diệp Vận nói chuyện, Liễu Ngọc Như phảng phất cảm giác mình

quay về thời điểm chưa xuất giá. Trong lòng nàng chợt thấy khổ sở. Nàng
chẳng biết tại sao đột nhiên muốn hỏi Diệp Vận về Diệp Thế An, nhưng
nàng biết làm vậy không ổn. Thế nên nàng chỉ đơn giản hỏi, “Sao ngươi
cũng tới đây?”

“Hồi nãy ta đang dự tiệc rượu ngoài kia,” Diệp Vận giải thích, “thì Cố

phu nhân tới tìm ta. Bà nói một mình ngươi chờ lâu trong phòng sợ sẽ
nhàm chán nên để ta đến chơi với ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.