TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 104

gia thì cũng sẽ không tốn sức vì một người bình thường như Liễu Ngọc
Như.

Liễu Ngọc Như hiểu rõ nên từ đầu đã chẳng gửi gắm hy vọng vào Diệp

gia.

Diệp Vận cứ như sợ nàng ghi hận Diệp Thế An bèn vội thanh minh,

“Nhưng ca ca đâu nghĩ vậy. Ca ca biết tin ngươi đính hôn với Cố gia bèn
gửi thư bảo Cố Cửu Tư không phải đối tượng tốt để gả. Còn nói đã sớm
định việc hôn ước với ngươi, quân tử phải giữ chữ tín nên khuyên Diệp gia
hãy tới Cố gia nói rõ sự tình. Cố lão gia là người biết đạo lý, sẽ không ỷ thế
hiếp người. Cho nên lần này ca ca cố ý về sớm…”

“Nhưng đã chậm rồi,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng.

Chẳng ai nghe ra một tia dao động trong thanh âm của nàng, nhưng bản

thân nàng biết nước mắt đã tuôn trào bên dưới khăn voan.

Nàng chợt thấy may mắn vì đã không tháo khăn xuống, để Diệp Vận

đừng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.

Dù không biết Liễu Ngọc Như đang khóc nhưng Diệp Vận biết giờ phút

này Liễu Ngọc Như chắc chắn không vui. Nàng ấy thở dài rồi an ủi, “Việc
đã tới nước này thì chưa chắc gả cho Cố Cửu Tư là chuyện xấu. Chí ít Cố
Cửu Tư thích ngươi, so ra còn hơn ca ca nhiều. Ca ca nhìn thì tốt nhưng kỳ
thật là người lạnh tâm lạnh tình, chỉ đặt tâm ý vào con đường làm quan.
Làm thê tử ca ca sẽ vất vả lắm.”

“Dù Cố Cửu Tư thiếu đứng đắn, nhưng hắn tốt, nhà lại có quyền thế, tiền

tiêu xài cả đời không hết. Quan trọng nhất là hắn thích ngươi, đau lòng vì
ngươi, hắn nguyện ý mua toàn bộ son phấn trong cửa hàng chỉ để tặng
ngươi một hộp. Mọi người đều vô cùng ghen tỵ. Ngọc Như,” Diệp Vận
cầm tay Liễu Ngọc Như, nhỏ nhẹ bảo, “đừng hận ca ca, cũng đừng khổ sở,
về sau hãy sống thật tốt nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.