TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 105

Liễu Ngọc Như im lặng. Rất lâu sau nàng mới đè nén thanh âm mà khẽ

đáp, “Ngươi đừng lo, ta đã nghĩ thông suốt rồi.”

“Thế thì tốt.”

Diệp Vận khẽ thở hắt ra, nàng ấy vội nói, “Ngươi biết không, vì chuyện

này mà những ngày qua ta mất ngủ. Ta sợ ngươi hận nhà ta, hận ca ca, cũng
sợ ngươi sống không tốt, sợ ngươi ghét ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên,
ngươi còn hơn cả tỷ muội của ta, ngươi tuyệt đối đừng vì chuyện này mà xa
cách ta.”

“Không đâu.” Liễu Ngọc Như thở dài, ôn hòa nói, “A Vận, ta hơi mệt.

Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút được không?”

“Được được được,” Diệp Vận mau chóng đáp, “ngươi cứ nghỉ ngơi, ta ra

ngoài trước.”

Diệp Vận cáo từ, Liễu Ngọc Như đơn độc ngồi trong phòng. Rốt cuộc

nàng không kìm nén nổi nữa mà nhỏ giọng nghẹn ngào.

Nếu chưa từng đạt được thì sẽ không cảm thấy gì. Nhưng hóa ra người

nàng khao khát nhất chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ ở bên nàng, hóa ra Diệp
đại công tử cũng muốn lấy nàng. Nàng sao có thể cam tâm?

Nội tâm nàng biến hóa không ngừng. Nàng hận Cố gia hủy hoại tâm

huyết nửa đời của nàng, hận Cố Cửu Tư ngây thơ làm bậy. Song nàng
chẳng dám phủ nhận rằng đối mặt với Giang Nhu tốt bụng, với sự tử tế tình
cờ của Cố Cửu Tư, nàng không thể thật lòng căm hận. Nàng không biết oán
trách vận mệnh mình với ai, chỉ biết tự giấu mặt dưới khăn mà lặng lẽ nuốt
nước mắt.

Nàng khóc rồi lại khóc, cuối cùng nước mắt cũng ngừng. Nàng thừa dịp

không có ai bèn đứng dậy sửa lớp trang điểm rồi lại ngồi trên giường. Chờ
đến lúc tiếng người thưa thớt, nàng chợt nghe bên ngoài ầm ĩ. Sau đấy cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.