TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1104

Khí lạnh khiến nàng tỉnh táo hơn, nàng kinh ngạc hô, “Lang quân.”

Cố Cửu Tư ngồi xuống cạnh nàng, chỉ thị với xa phu ở bên ngoài, “Về

nhà đi.”

Xe ngựa một lần nữa lăn bánh, Cố Cửu Tư quay đầu nói với Liễu Ngọc

Như, “Hôm nay ta chẳng có nhiều việc bèn về sớm. Nàng không ở nhà nên
ta nhớ lắm, trái lo phải nghĩ một hồi liền quyết định đi đón nàng. Nếu trực
tiếp đến phủ công chúa thì ta sợ mọi người chê cười nàng nên chờ ở trên
đường. Ta cứ chờ mãi, hết xe này đến xe khác, rốt cuộc cũng thấy nàng
đến.”

Nghe những lời này, Liễu Ngọc Như không biết vì sao mà bao cảm xúc –

tủi thân, phẫn nộ, buồn bã – đều đột nhiên tan biến. Nàng mím môi cười
với người trước mặt mình, “Chàng chờ lâu chưa?”

“Nói lâu cũng đúng, mà không lâu cũng đúng.”

“Tại sao lại vậy?” Liễu Ngọc Như chớp chớp mắt.

Cố Cửu Tư cười giòn giã. Hắn chống một tay trên cửa sổ xe ngựa, bàn

tay nắm lại và đầu nhẹ nhàng dựa vào đấy; tay còn lại phe phẩy chiếc quạt
giấy. Trông hắn như vị công tử phóng đãng nhà ai, nụ cười của hắn tràn
ngập ý xuân khi trả lời, “Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng một khắc
không có nàng tựa như thiên trường địa cửu[6].”

Lời tác giả

[Xin hỏi các ngươi có nhiều thứ gì nhất?]

Liễu Ngọc Như: Ta có nhiều tiền.

Lạc Tử Thương: Ta có nhiều tâm nhãn[7].

Cố Cửu Tư: Ta có nhiều lời tán gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.