TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1147

gia đình bằng cách liếm máu trên lưỡi đao, ngươi vẻ vang trúng cử tiến sĩ.
Nếu trước kia ngươi bảo ta mười sáu tuổi là còn nhỏ thì tạm chấp nhận
được, nhưng hôm nay ngươi nói một thái tử đã mười sáu tuổi mà vẫn trẻ
người non dạ,” Chu Cao Lãng quay lại nhìn Phạm Hiên, giọng nói có chút
thất vọng, “thì làm sao ta có thể tâm phục khẩu phục?”

Phạm Hiên im lặng. Sau một hồi, ông nâng chén trà lên như đang uống

rượu rồi buồn bực nhấp một ngụm và đáp, “Ta hiểu ý ngươi nhưng ta chỉ có
một nhi tử. Tử Thanh,” Phạm Hiên gọi tên tự của Chu Cao Lãng, ông thành
khẩn nhìn Chu Cao Lãng, “nếu mai sau có bất trắc, ta hy vọng ngươi nể
mặt mà giữ lại hậu duệ của ta.”

Chu Cao Lãng không nói gì, ông chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Hiên. Rất lâu

sau, ông bật cười đắng chát. Ông khẽ cụng chén với Phạm Hiên, bất đắc dĩ
nói, “Thật ra trong lòng Ngọc nhi hiểu rất rõ.”

Quân và thần trước sau vẫn là quân và thần.

Quân muốn thần chết thì thần không thể không chết.

Hai người lặng im nhưng đã nói đến nước này thì trong lòng ai cũng

hiểu.

Khuôn mặt Phạm Hiên lộ vẻ khổ sở, còn Chu Cao Lãng nhìn phía trước,

Phạm Hiên nghẹn ngào, “Tử Thanh, kỳ thật ta biết nếu ngươi chú ý thứ gọi
là quân thần thì hai ta đã không ngồi đây. Ngươi nể mặt ta, chính ta làm
huynh đệ nhưng lại có lỗi với ngươi. Ta sẽ không khiến ngươi khó xử,
ta…”

“Đừng nói mấy chuyện này.” Chu Cao Lãng xua xua tay. “Quên đi, đây

đều là chuyện tương lai. Ngươi cố gắng sống thọ một chút, ngươi sống một
ngày là ta có thêm một ngày yên ổn. Mà chưa biết chừng ta còn đi sớm hơn
người thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.