Câu hỏi này khiến cả hai lúng túng, Thẩm Minh trả lời theo phản xạ,
“Chả phải ở trong tay bệ hạ à? Là cái con dấu hiện giờ dùng để ấn lên thánh
chỉ đúng không?”
Liễu Ngọc Như nhìn về phía Diệp Thế An, “Bệ hạ từ đâu mà có được
nó?”
Diệp Thế An nhíu mày, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp, “Hình như là
từ chỗ Lương Vương.”
Chú thích
[1] Cụm từ này vốn để chỉ nhân duyên giữa nam nữ hoặc hai nhà kết hôn
với nhau. Nhưng bây giờ chủ yếu dùng với ý nam nữ (phần lớn là chưa lập
gia đình) tằng tịu và yêu đương vụng trộm mà mang thai.
[2] Là con dấu của hoàng đế. Thường đăng cơ mà không có nó sẽ bị chế
nhạo và coi khinh.
[3] Thành ngữ chỉ vị đệ tử mà người thầy vừa lòng nhất. Bắt nguồn từ
Nhi Nữ Anh Hùng Truyện, bộ tiểu thuyết thời nhà Thanh gồm bốn mươi
hồi, là sự kết hợp giữa truyện võ hiệp và ngôn tình.