TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1196

Cố Cửu Tư nói tiếp, “Nàng cầm chứng cứ vào cung, giải thích toàn bộ

mọi chuyện với bệ hạ. Sau đó nàng hãy bảo ta có biện pháp giải quyết cục
diện khó khăn này, rồi để bệ hạ thẩm vấn ta.”

“Sao muội ấy có thể vào cung được? Phạm thúc thúc hiện đã là thiên tử,

Ngọc Như chưa được triệu kiến thì sợ chẳng thể vào cung. Thúc phụ lẫn
Chu đại nhân đều không muốn nhúng tay vào việc này, ta với Chu đại ca
mà không được triệu kiến thì cũng khó gặp bệ hạ. Chả lẽ lại nói chuyện này
với bệ hạ khi lên triều?” Diệp Thế An vừa nhíu mày vừa phân tích.

Cố Cửu Tư đang định lên tiếng thì Liễu Ngọc Như đã giành trước, “Ta

có cách.”

Liễu Ngọc Như lập tức nói, “Ta đi Thuận Thiên Phủ[1] đánh trống kêu

oan, đòi gặp bệ hạ.”

“Cách hay.” Cố Cửu Tư nhanh chóng dặn dò, “Ngọc Như đi kêu oan,

ngươi cùng Chu đại ca tình cờ ghé qua. Hai người hãy nhắn với phủ
doãn[2] vài câu, để Thuận Thiên Phủ trình báo việc này.”

Ba người thương lượng xong, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An mới rời

đi.

Khi ra đến bên ngoài thì trời đã tối. Rời khỏi nhà lao, Liễu Ngọc Như

cảm nhận gió lạnh thổi qua nên nhịn không được mà run rẩy.

Diệp Thế An quay lại nhìn nàng, hỏi thăm, “Muội lạnh à?”

“Cũng không hẳn.” Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng vén tóc ra sau tai,

giọng nói có chút mờ mịt. “Chẳng biết tại sao mà cơ thể không lạnh nhưng
trong lòng lại lạnh đến thấu tim gan.”

“Không chỉ mình muội thấy thế đâu,” Diệp Thế An cười cười, “ta cũng

vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.