TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1197

Diệp Thế An quay đầu ngắm nhìn những vì sao phía chân trời, hắn chậm

rãi mở lời, “Ngọc Như, muội có cảm thấy Cửu Tư khang khác không.”

Liễu Ngọc Như im lặng, nàng vừa cụp mắt vừa nghe Diệp Thế An nói,

“Ta nhớ rõ hồi hắn còn ở Dương Châu, lần nào gặp cũng thấy tinh thần hắn
cực kỳ phấn chấn. Lúc ấy ăn mày tại Dương Châu đặc biệt thích hắn, ta
nghe bảo vì đầu óc hắn ngốc nghếch nên dễ bị lừa.”

Lời này làm Liễu Ngọc Như bật cười, “Đầu óc chàng mà ngốc nghếch á?

Chẳng qua chàng tốt tính, cam tâm tình nguyện bị lừa thôi.”

“Bây giờ không muốn bị người khác lừa,” Diệp Thế An thở dài, “thì phải

lừa người ta.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu, mất một lúc nàng

mới hỏi, “Diệp đại ca, mọi người rồi sẽ thay đổi ư?”

Diệp Thế An không vội đáp lời. Mãi đến khi xe ngựa lộc cộc tới, Diệp

Thế An đỡ Liễu Ngọc Như lên xe và chờ nàng ngồi yên ổn thì hắn mới
đứng bên ngoài, cách vách xe mà từ tốn trả lời nàng, “Ngọc Như, làm gì có
người nào sẽ không bao giờ thay đổi?”

Liễu Ngọc Như siết chặt váy, trong lòng bất chợt dấy lên nỗi sợ hãi. Thị

vệ ở ngoài cất tiếng hỏi, “Phu nhân, chúng ta về phủ chứ?”

Liễu Ngọc Như hoàn hồn, nàng khẽ bảo, “Về phủ đi.”

Liễu Ngọc Như trở về Cố phủ, chưa tới cổng đã nghe thấy giọng Thẩm

Minh, “Cuối cùng cũng trở lại.”

Liễu Ngọc Như cuốn mành lên, Thẩm Minh ngồi trên xe ngựa và trên xe

có cả Diệp Vận. Liễu Ngọc Như thấy hơi kỳ quái, “Hai người đang làm gì
vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.