TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1200

bắt giam sao?”

“Lưu đại nhân? Ý ngươi là Lưu đại nhân Lưu Xuân?”

“Đúng thế.”

Người xung quanh bàn tán sôi nổi, Liễu Ngọc Như cầm dùi đánh từng

tiếng một trên mặt trống.

Bao nhiêu năm mới có người đến đánh trống nên âm thanh phát ra nghe

đục đục. Dáng người Liễu Ngọc Như gầy yếu, dường như hành động đánh
trống đã bòn rút hết sức lực của nàng. Tay nàng chậm chạp đánh vào mặt
trống, miệng hô to rành rọt từng từ một, “Thiếp thân là Cố Liễu thị, xin
được cầu kiến thiên tử để giải oan cho phu quân!”

Lời này vừa thốt ra, mọi người càng bu lại xem đông hơn. Lúc này Diệp

Thế An và Chu Diệp đã tới nơi, Chu Diệp còn dẫn theo Tần Uyển Chi.
Nàng ấy đứng cạnh Chu Diệp, vừa nhìn Liễu Ngọc Như vừa hỏi, “Mọi
người không thể trực tiếp yêu cầu phủ doãn của Thuận Thiên Phủ giúp sao?
Nhất thiết phải để muội ấy mạo hiểm thế này à?”

“Đây là thủ tục cần thiết.” Chu Diệp nhỏ giọng giải thích, “Ngọc Như

đến Thuận Thiên Phủ kêu oan và cáo trạng lên hoàng thượng, chức trách
của phủ doãn là phải trình báo nhưng có chúng ta thuận nước đẩy thuyền
thì Thuận Thiên Phủ mới không khó xử. Thiếu thủ tục này thì Thuận Thiên
Phủ đâu có nghĩa vụ giúp muội ấy.”

Tần Uyển Chi đã nghe hiểu nên gật đầu. Chu Diệp nhìn đường phố xung

quanh rồi nói với nàng ấy, “Nàng trông chừng giúp ta, ta đi tìm người.”

Dứt lời, hắn tách khỏi mọi người và lén lút vòng ra cửa sau tìm một thị

vệ. Hắn nhờ thị vệ vào bẩm báo, “Ngài hãy nói với đại nhân rằng người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.