TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1207

của Thuận Thiên Phủ sửng sốt, ông lưỡng lự một lát rồi vẫy tay với sư gia.
Sau đó ông lấy giấy bút và bắt đầu viết tấu chương cho người trình lên
cung điện.

Sau khi ông hoàn tất, thị vệ mang dụng cụ kẹp ngón tay lại. Bọn họ nhìn

Liễu Ngọc Như mà trong lòng có chút không nỡ, chỉ đành nói, “Đắc tội,
phu nhân.”

Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn bọn họ, ôn hòa cười, “Làm phiền mọi

người rồi.”

Các thị vệ không dám nhìn nàng nữa. Họ cảm thấy nữ tử này dịu dàng

tựa hoa sen, dù sắp phải chịu cực hình cũng vẫn giữ dáng vẻ ung dung tột
độ.

Dụng cụ được tròng lên tay Liễu Ngọc Như, phủ doãn vẫn thấy không nỡ

bèn khuyên nhủ, “Cố phu nhân, bệ hạ chưa chắc sẽ đáp ứng. Hay ngài nghĩ
lại đi, ta kêu người mang sổ con về nhé?”

“Tẩu tử!” Thẩm Minh ở bên ngoài cuống cuồng kêu, “Đừng làm chuyện

ngớ ngẩn!”

Liễu Ngọc Như không đáp lại, nàng chỉ lắc đầu. Sau đó nàng cất cao

giọng, “Ta tin phu quân mình làm người công bằng chính trực.”

Khi nàng nói, dụng cụ hành hình đột ngột siết chặt. Liễu Ngọc Như cắn

chặt răng, đau đớn làm sắc mặt nàng trắng bệch trong nháy mắt. Thân mình
nàng run run song nàng vẫn tiếp tục cất tiếng, âm thanh run rẩy nhưng âm
sắc lại rõ ràng, “Ta tin phu quân mình ở trên không làm hoàng ân oai
nghiêm thất vọng, ở dưới không làm lê dân bá tánh thất vọng.”

“Phu quân ta,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, cơn đau khiến những giọt

mồ hôi lớn chảy xuống và cơ bắp toàn thân căng cứng, nàng dõng dạc
khẳng định, “là một vị quan tốt!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.