TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1228

Lời này khiến tâm trạng Cố Cửu Tư dễ chịu hơn, tựa một chiếc lá nhẹ

nhàng trôi theo dòng nước. Hắn cởi bỏ áo choàng rồi dựa vào Liễu Ngọc
Như và thì thầm, “Ta đã về.”

Liễu Ngọc Như ngừng thở. Cố Cửu Tư gối đầu lên tay, hắn nghiêng thân

mình mà ngắm nhìn nàng. Sau một lúc lâu, khi Liễu Ngọc Như sắp tự làm
mình ngạt thở tới nơi thì nàng mở bừng mắt rồi quay đầu lại.

Cố Cửu Tư mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi nàng. Liễu Ngọc Như

nhìn chằm chằm hắn một hồi mới khàn khàn cất lời, “Sao chàng lại…”

“Ta về thăm nàng.”

“Bệ hạ đồng ý?” Liễu Ngọc Như nghi hoặc hỏi.

Nụ cười của Cố Cửu Tư cứng ngắc nhưng hắn vẫn gật đầu, “Ừ, bệ hạ

cho phép. Ngài nói nàng bị thương nên để ta trở về bầu bạn với nàng.”

“Rõ ràng ta đã dặn ngài đừng nói cho chàng.” Liễu Ngọc Như nhíu mày

như đang bất mãn.

Để Phạm Hiên gánh tội thay cũng khiến Cố Cửu Tư xấu hổ nên hắn hấp

tấp nói, “Do ta đoán được thôi.”

“Chàng quá thông minh.” Liễu Ngọc Như gượng cười.

Cố Cửu Tư vươn tay để đầu Liễu Ngọc Như dựa vào cánh tay mình.

Liễu Ngọc Như thật sự đã kiệt sức, Cố Cửu Tư nghĩ.

Hắn mặc áo ngoài của Diệp Thế An, nếu là trước kia thì Liễu Ngọc Như

đã sớm phát hiện. Nhưng hiện tại Liễu Ngọc Như không hay biết gì mà
cuộn tròn trong lòng Cố Cửu Tư, giống hệt con mèo con đang bất lực dựa
vào hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.