TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1230

“Nhưng ta vẫn muốn độc chiếm chàng.”

Liễu Ngọc Như mơ màng thổ lộ, Cố Cửu Tư nghe mà tim đập loạn nhịp.

Niềm vui sướng từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể, hắn không biết vì sao lại
chẳng thốt ra được tiếng nào.

Hắn hơi hé miệng như muốn nói gì đó nhưng cái lưỡi chuyên khua môi

múa mép đột nhiên mất đi năng lực của nó. Cố Cửu Tư vừa ôm Liễu Ngọc
Như vừa nghe nàng nói, “Ban đầu ta nghĩ chỉ cần tốt cho chàng thì để
chàng nạp thiếp cũng được, ta có thể chịu đựng việc chia sẻ chàng. Mọi
người đều trải qua chuyện như vậy, ta cũng phải chấp nhận thôi. Chỉ cần
trong lòng chàng có ta là ta đã thấy đủ.”

“Nhưng hôm nay ta mới biết con người đều sở hữu lòng tham không đáy.

Công chúa nói đúng, nàng ta có thể cho chàng nhiều thứ hơn hẳn ta. Dung
mạo nàng ta cũng xinh đẹp, tính tình dễ chịu, ta nghĩ nếu nàng ta vào cửa
thì dần dần chàng sẽ thích thôi.”

Cố Cửu Tư chăm chú nghe, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng và dịu dàng

khẳng định, “Không đâu, ta chỉ thích mình nàng.”

Liễu Ngọc Như dường như không nghe thấy, nàng mơ màng nói tiếp,

“Ta biết chàng vẫn luôn thích ta. Ta cũng thích chàng, không muốn chia sẻ
chàng với ai cả. Sự ích kỷ của ta chắn lối chàng đi, ta phải bồi thường cho
chàng mới đúng. Nhưng ta chẳng những không thể bồi thường mà còn
không cứu nổi chàng. Nghĩ đến đây ta cảm thấy thật khổ sở.”

Cố Cửu Tư rốt cuộc nhịn không được mà cười thành tiếng, “Ngày

thường trông nàng chững chạc như vậy mà sao giờ ấu trĩ thế?”

Liễu Ngọc Như im lặng dựa vào hắn. Sau một hồi, nàng nghe hắn cười

và cảm nhận được lồng ngực hắn rung động. Nàng nhỏ giọng bảo, “Ta vốn
ấu trĩ mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.