TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1298

Trên đường về, Liễu Ngọc Như không hề rời mắt khỏi cuốn sách. Đây là

bản đồ trước kia của Đại Vinh, được vẽ cực kỳ tỉ mỉ; tác giả cứ như chép lại
từng dòng sông và con đường. Liễu Ngọc Như vừa xem tranh vừa suy tư.

Hiện giờ tất cả gạo của bọn họ ở Đông Đô đều được vận chuyển từ Vọng

Đô. Lúc trước ở Vọng Đô, nàng mua đất, ổn định lưu dân, dùng biện pháp
cho lưu dân nhận thầu đất đai để quản lý bọn họ; kết quả là lương thực rất
được mùa. Thu hoạch lương thực xong thì tất nhiên phải bán nó đi khắp
chốn, nàng quen thuộc Đông Đô nên biết nơi đây giàu có. Bán lương thực
tại Vọng Đô thì phí tổn của nàng cùng lắm là hai văn một đấu, ở Đông Đô
lại dội lên thành mười văn. Nhưng nàng vẫn nghĩ sẽ kiếm được lợi nhuận
kha khá, hơn nữa trước kia thu mua lương thực từ Thanh Châu, Thương
Châu, Dương không gặp hao tổn nghiêm trọng; vì vậy nàng phán đoán sai
lầm mà vận chuyển lương thực từ Vọng Đô tới bán tại Đông Đô.

Song hiện tại tổn thất gần một nửa, nếu cứ vận chuyển đến Đông Đô để

bán thì phí tổn quá cao. Nhưng cửa hàng lương thực ở Đông Đô đã khai
trương, nàng không thể cho công sức đổ sông đổ bể. Nếu làm theo kế
hoạch của nàng và Diệp Vận – biến gạo Vọng Đô thành gạo quý tộc – ít
nhiều gì cũng duy trì được cửa hàng này. Tuy nhiên, nàng sẽ không bao giờ
thỏa mãn với mức lợi nhuận thu được.

Nếu có thể giảm phí tổn thì tốt rồi.

Liễu Ngọc Như tiếp tục suy nghĩ, chốc chốc lại nhìn bản đồ. Sông ngòi

dày đặc trên bản đồ, nơi có nơi không. Tay Liễu Ngọc Như lướt qua những
địa phương có sông ngòi rồi lần mò lên phía trên, nàng chợt phát hiện…

Chúng đều có đầu nguồn.

Ý thức được điểm này, Liễu Ngọc Như chợt nghĩ liệu nàng có thể quy

hoạch tuyến đường vận chuyển chỉ dùng đường thủy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.