TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1311

lâu sau, nàng nghiêng người rồi duỗi tay ôm lấy hắn.

“Ta thích chàng ương ngạnh.”

Nàng thì thầm.

Nhưng Cố Cửu Tư đã say giấc nên không nghe thấy.

Cố Cửu Tư ngủ dậy thì đầu bớt đau hơn nhiều. Khi hắn tỉnh lại, Liễu

Ngọc Như đã dậy từ sớm, nàng dẫn theo nô tỳ đến rồi tự mình mặc quần áo
cho hắn. Cố Cửu Tư thấp thỏm nhìn Liễu Ngọc Như giúp hắn buộc đai
lưng, hắn thành khẩn giải thích, “Hôm qua ta mới làm quen với một nhóm
đại nhân. Lần đầu gặp mặt phải kính rượu, người hơi nhiều mà ta ngại từ
chối, nàng đừng giận.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nhận sai thì không thể không cười, nàng hờn

dỗi liếc hắn một cái, “Gì mà chàng sợ thế? Ta biết rõ chàng làm vì chính
sự. Nhưng về sau ấy,” Liễu Ngọc Như sửa sang lại trang phục cho hắn, ôn
hòa nói, “đừng ngoan ngoãn uống nhiều như vậy, hại sức khỏe lắm. Ngài là
Cố Thượng thư,” nàng ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm, “là người có địa vị,
phải làm cao một chút.”

Nàng nói khiến hắn bật cười, hắn ôm nàng vào lòng rồi nỉ non, “Nàng

chỉ gọi ta là Cố Thượng thư thôi mà không biết sao ta cảm thấy miệng lưỡi
nàng ngọt ngào thế?”

Liễu Ngọc Như thấy hắn sáng sớm đã chơi lưu manh bèn trừng trộ liếc

hắn một cái sắc lẻm, nàng đẩy hắn, “Mau lên triều đi.”

Cố Cửu Tư cúi đầu hôn nàng cái chụt mới chịu rời đi. Lúc tới cổng hắn

chợt nhớ ra nên hỏi nàng, “À Ngọc Như, nàng có thiếu tiền không?”

Liễu Ngọc Như ngớ người nhưng sau đấy quả quyết gật đầu, “Có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.