TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1344

trông càng đẹp rực rỡ. Tay ông cầm cây quạt nhỏ, lúc ra khỏi cổng thì ánh
nắng chiếu vào mặt làm ông xòe quạt ra rồi giơ lên che trước trán. Ông
nhìn về phía chân trời, dùng giọng điệu khoa trương mà cảm khái, “A, lâu
rồi chưa thấy ánh mặt trời chói chang thế này.”

Ông quay đầu lại nhìn lướt qua người Cố gia và mỉm cười, “Đã lâu

không gặp, tỷ tỷ, tỷ phu, Tiểu Cửu Tư.”

“Vạn Thù ra rồi đấy à.” Cố Lãng Hoa rặn ra một nụ cười và gọi tên tự

của Giang Hà. “Chúng ta đã chuẩn bị phòng ốc chu đáo, mau về thôi, thức
ăn ngon đang chờ đấy.”

“Làm tỷ phu nhọc lòng rồi.” Giang Hà vừa nho nhã gấp quạt vừa áy náy

gật đầu như đang tỏ vẻ cảm tạ. Sau đấy ông liếc một cái và đi thẳng đến cỗ
xe ngựa vàng chói mà Giang Nhu mua lấy lòng đệ đệ.

Xe ngựa được phủ bột vàng nên trông xa hoa tột độ. Nếu kẻ cướp nào

đánh bạo thì quả thật có thể cạo ra chút bột vàng đi đổi lấy tiền. Song
Giang Hà chả quan tâm mấy chuyện lẻ tẻ ấy, ông thích cảm giác có tiền.

Sau khi ông lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như tới gần Cố Cửu Tư để thì thầm,

“Cữu cữu chàng trông thân thiện đấy chứ.”

Cố Cửu Tư gượng cười, “Nàng vui là được.”

Giang Hà lên xe ngựa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Liễu Ngọc

Như và Cố Cửu Tư đang định lên một chiếc xe ngựa khác thì Giang Hà vén
mành rồi nhiệt tình gọi Cố Cửu Tư, “Sao Tiểu Cửu Tư xa cách cữu cữu
vậy? Lên ôn chuyện với ta nào, à,” ánh mắt Giang Hà dừng ở Liễu Ngọc
Như, “đây là cô vợ nhỏ của tiểu chất nhỉ? Hai đứa cùng lên đi.”

Lời này tức khắc khiến Cố Cửu Tư nhăn nhó như nuốt khổ qua nhưng

hắn không cãi cọ mà cúi đầu chịu thua rồi dẫn Liễu Ngọc Như lên xe ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.