TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1440

“Hiện giờ chàng đã công thành danh toại.” Liễu Ngọc Như thở dài. “Cửu

Tư, đôi lúc nhìn cữu cữu, ta sẽ tưởng tượng bộ dạng chàng trong tương lai.
Cứ mỗi lần như thế, ta đều cảm thấy bất an.”

“Lão thất phu[2] hại ta rồi.” Cố Cửu Tư dùng tay che đầu, bất đắc dĩ nói,

“Ngọc Như, thật ra không biết bao lần ta nghĩ mình nên báo đáp thế nào
với một cô nương tốt như nàng.”

“Nàng không có sở thích đặc biệt, tiền thì nàng tự kiếm được mà còn

chẳng cho ta hỗ trợ. Nàng luôn giúp ta hết chuyện này đến chuyện khác
nhưng ta lại không thể giúp nàng. Nàng thay ta tính toán chu đáo mọi thứ
rồi đưa đến trước mặt ta. Mỗi lần nàng làm thế, ta đều cảm thấy sao nàng
có thể tốt đến nhường này? Cứ lúc nào ta cho rằng mình đã nhìn thấy phiên
bản tốt nhất của nàng thì nàng vẫn đủ khả năng để ta thấy một phiên bản tốt
hơn nữa. Thật lòng mà nói, người thấy bất an phải là ta mới đúng.”

“Ta không thể tặng thứ nàng thích, luôn luôn bắt nàng trả giá, ta biết phải

làm gì bây giờ?”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi môi Cố Cửu Tư đượm ý cười nhưng trong đấy lại tràn đầy sự bất

lực, như thể hắn chịu thua nàng thật rồi.

Hắn quá tuấn tú.

Liễu Ngọc Như ngắm nhìn dáng vẻ hắn mà thầm nghĩ.

Dù hai người đã thành thân, hắn đã là người của nàng, song mỗi lần nàng

nhìn hắn thì lại có thứ cảm xúc mới lạ và không nói nên lời sinh sôi nảy nở.

Hắn ngồi xếp bằng một bên chân, chân kia gập lại, mái tóc dài buông

xõa, mặc áo mỏng bên trong và khoác áo dài màu ánh trăng bên ngoài. Khi
cúi đầu, đôi mắt tựa đá quý của hắn chỉ phản chiếu bóng hình nàng. Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.