TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1584

Tất nhiên y đã hỏi thăm.

Nhưng đại tiểu thư Lạc gia chỉ để lại những lời đồn thổi của người ngoài;

đệ nhất quý nữ và truyền thuyết một thời của Dương Châu.

Bà xuất thân danh môn trăm năm. Năm tuổi biết đọc, tám tuổi biết viết,

mười tuổi sáng tác Sơn Hà Phú; toàn bộ Đại Vinh đều khiếp sợ.

Bà không chỉ tài năng mà còn đẹp tuyệt trần. Năm bà mười sáu tuổi, lễ

Hoa Đăng tại Dương Châu phát sinh hỗn loạn. Bà lên lầu đánh trống, dùng
tiếng trống để chỉ huy mọi người. Bộ đồ trắng như tuyết dưới ánh trăng
khiến bà tựa tiên nhân hạ phàm. Kể từ đó, sắc đẹp của bà nổi danh khắp
thiên hạ và không người địch lại ở Dương Châu.

Năm ấy, Dương Châu lưu truyền thơ ca bà sáng tác và nữ tử khuê các bắt

chước nét chữ của bà.

Bà là thiên tài và niềm kiêu hãnh của Lạc gia.

Tất cả mọi người cho rằng một nữ tử như thế thừa sức làm chủ trung

cung[2]. Nhưng bất ngờ là năm mười bảy tuổi, bà vội vàng xuất giá, còn gả
cho con cháu của một thế gia bình thường. Bà theo người nọ đến Huỳnh
Dương, từ đây bặt vô âm tín.

Người nọ là Tần Nam.

“Nghe nói cô mẫu chẳng quay lại Dương Châu vì tổ phụ không tán thành

hôn sự của hai người.” Lạc Tử Thương nở nụ cười. “Chuyện này là thật à?”

Tần Nam nghe đến đây cũng cười, ánh mắt ông đượm vẻ chua xót, “Bá

phụ tất nhiên không tán thành hôn sự này. Tần thị chúng ta cũng từng là
danh gia vọng tộc, nhưng vì đấu tranh đảng phái mà phụ thân lẫn tổ phụ ta
đều bị xử trảm. Mẫu thân và ta không nơi nương tựa, may mắn được bá phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.