TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1603

Phó Bảo Nguyên nhìn con số trên giấy mà mặt hết xanh lại trắng, Cố

Cửu Tư vừa nhìn ông vừa nói, “Chưa chịu thua hả? Để ta hỏi tiếp. Theo
quy định thì các ngươi phải bao ăn ở, nhưng dù là sông Hoài hay Huỳnh
Dương cũng chỉ được phát hai màn thầu và ngủ dưới gầm cầu. Thậm chí
Huỳnh Dương còn chả phát bánh bao mà cho người tham gia trị thủy uống
cháo loãng. Muốn ta điều tra tiền chạy đi đâu không? Các ngươi nói tiền
không đủ nhưng tiền cũng phải có chỗ tiêu chứ? Thiên Tử Kiếm chẳng thể
lạm sát người vô tội,” Cố Cửu Tư áp sát Phó Bảo Nguyên, lạnh lẽo bảo,
“nhưng giết kẻ có tội thì được. Thanh kiếm này vốn để trên đánh hôn quân
dưới trảm gian thần.”

“Cố đại nhân…” Phó Bảo Nguyên cầm chén trà, ngước nhìn Cố Cửu Tư

và miễn cưỡng hỏi, “ngài nhất định phải đi đến bước đường này sao?”

“Không phải ta muốn làm thế,” Cố Cửu Tư lạnh nhạt đáp, “mà ta bị ép

buộc. Phó đại nhân,” Cố Cửu Tư lại ngồi xuống, thái độ mềm mỏng hơn,
“công trình này do ta phụ trách nên ta không thể để Hoàng Hà xảy ra sự cố,
ngài hiểu chưa?”

Khâm Thiên Giám đã thông báo sẽ có lũ lụt và hắn cũng nắm trong tay

mười triệu lượng, nếu ngay giai đoạn đầu đã không cứu được bá tánh khỏi
lũ lụt thì con đường làm quan của Cố Cửu Tư coi như chấm dứt.

Phó Bảo Nguyên trầm mặc, sau một hồi, ông rốt cuộc cất tiếng, “Tại sao

chuyện gì Cố đại nhân cũng muốn làm thật xuất sắc? Nói với bệ hạ rằng
thời gian eo hẹp nên hãy sơ tán bá tánh rồi trợ cấp lẫn trấn an bọn họ, sau
đấy tiếp tục tu sửa Hoàng Hà chẳng phải tốt hơn ư?”

“Kiếm bộn từ tiền tu sửa Hoàng Hà xong lại kiếm thêm từ tiền trợ cấp?”

Cố Cửu Tư nhịn không được mà cười giễu cợt. “Ngươi tưởng bệ hạ là
thằng ngốc chắc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.