TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1612

“Cố Cửu Tư,” giọng Liễu Ngọc Như khàn khàn, “chắc chắn bọn họ đã

thuê những người dân kia cản trở thị vệ cứu chàng. Ta đứng trên cao nên
chứng kiến hết, bọn họ cố tình.”

“À,” Cố Cửu Tư cúi đầu, hắn nhặt lá trúc cạnh đó để gạt bùn đất cho

nàng, “ta biết mà.”

“Chàng vốn không nên ra ngoài đê.”

Cố Cửu Tư im lặng, Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Bọn họ ăn không no, sống

khổ sở, hay bị cắt xén tiền đều là việc của quan phủ Huỳnh Dương. Chỉ cần
bọn họ đừng làm loạn và tu sửa cho xong đê đập thì chẳng còn liên quan
đến chàng. Chàng đang mưu tính gì mà chường mặt ra đây để tự đặt mình
vào nguy hiểm?”

Cố Cửu Tư cúi đầu, hắn hào hứng khoe, “A, chùi sạch rồi nè.”

Hắn vẫn giữ tư thế ngồi xổm khi ngẩng đầu lên và tươi cười với Liễu

Ngọc Như, “Người xấu là thiểu số, đa số vẫn là người tốt. Đây chỉ là
chuyện nhỏ, ta không để bụng.”

Nụ cười của hắn rạng rỡ và trong sáng, hiện lên giữa thế giới tăm tối này

như tia nắng ban mai.

Hắn nhìn Liễu Ngọc Như, “Ai cũng có nỗi khổ, bọn họ cản trở ta vì có lý

do riêng. Ta nghĩ thoáng lắm; giúp bá tánh sống tốt và đảm bảo quy củ do
mình ban hành được làm theo vốn là chức trách của một vị quan. À, làm dơ
giày nàng mất rồi, hay chúng ta cùng nhau đi mua hai đôi giày mới? Nàng
đừng buồn và đừng khóc nữa nhé?”

Liễu Ngọc Như không trả lời, đôi mắt ngấn lệ nhìn thanh niên đang ngửa

đầu nhìn nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.