TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1611

sát, có quan phủ Huỳnh Dương, Hộ Bộ Thượng thư như chàng mỗi ngày ló
mặt ra đây làm gì?!”

Cố Cửu Tư im thin thít, thị vệ mau chóng áp giải người bị bắt. Liễu

Ngọc Như xoay người đi về phía trước.

Cố Cửu Tư đứng tại chỗ, hắn không dám nhúc nhích. Liễu Ngọc Như

mới đi vài bước đã quay đầu lại, thấy Cố Cửu Tư đứng im, nàng vươn tay
và lạnh lùng hỏi, “Còn chưa chịu đi?”

Nhìn bàn tay vươn ra của nàng, Cố Cửu Tư mừng rỡ rồi nhanh chân chạy

lại gần. Hắn đứng trước mặt Liễu Ngọc Như và ngượng nghịu nói, “Tay ta
dơ…”

Cố Cửu Tư chưa nói xong, Liễu Ngọc Như đã nắm lấy tay hắn.

Tay hắn dính đầy bùn lẫn máu, tay nàng lại sạch sẽ mềm mại. Hắn thật

xấu hổ nhưng nàng siết chặt tay như sợ hắn chạy mất.

Cố Cửu Tư nhút nhát cúi gằm đầu mà lí nhí, “Làm dơ tay nàng mất rồi.”

Liễu Ngọc Như lặng thinh, hai người cùng nhau bước trên sườn dốc. Lúc

tới đường cái, thấy giày nàng dính bùn, Cố Cửu Tư ngồi xổm xuống dùng
tay áo lau cho nàng.

Hắn lăn lộn chốn bùn đất cả ngày nên chả quan tâm dơ sạch. Liễu Ngọc

Như chăm chú nhìn Cố Cửu Tư vừa ngồi xổm vừa nghiêm túc lau giày,
nàng không biết vì sao nước mắt lại lã chã rơi.

Những giọt nước mắt rơi tí tách trên tay áo Cố Cửu Tư, hắn ngẩn người

nhìn rồi hỏi nàng, “Sao nàng khóc? Ta lau giày thôi mà nàng cảm động thế
à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.