TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1667

chia đất cho lưu dân và chuẩn bị lều cứu tế.”

Vương Tư Viễn đã mở miệng thì Phó Bảo Nguyên sẽ chẳng gây khó dễ,

hai người đều tán thành với Cố Cửu Tư.

Sau khi vấn đề lưu dân được giải quyết, Vương Tư Viễn cười cười, “Cố

đại nhân, nói xong chính sự thì chúng ta nói chuyện tư đi. Lão hủ nghe đâu
hôm qua Thẩm đại nhân xông vào phủ đệ của chất nhi ta rồi thô lỗ đánh
người, thậm chí bắt cóc cả khách quý ở đấy. Cố đại nhân có biết chuyện
này không?”

“Ồ, ta không biết đấy.” Cố Cửu Tư bày ra vẻ vô tội. “Suy cho cùng

Thẩm đại nhân đã từ quan nên không còn là cấp dưới của bản quan, hắn có
làm gì cũng chả liên quan đến ta. Nhưng nói đến đây, hạ quan muốn hỏi
một chuyện. Triệu Bộ đầu[2] báo quan rằng Vương lão bản trắng trợn bắt
người nhà của hắn, Vương đại nhân có biết việc này không?”

“Thật á?” Vương Tư Viễn cũng giả ngốc, lão ta vờ vịt, “Không thể nào,

đây chắc chắn là vu oan giá họa. Chất nhi của ta đôn hậu thành thật, sao
làm mấy việc đó được. Nếu không tin, Cố đại nhân có thể gọi những người
kia tới để mọi người cùng đối chất.”

“Không cần đối chất làm gì,” Cố Cửu Tư giơ tay khép lại sổ sách, hắn hờ

hững nói, “kêu Vương lão bản đến nhà lao một chuyến để thẩm vấn là biết
liền.”

“Cố đại nhân nói phải,” Vương Tư Viễn gật gù rồi lặp lại lời của Cố Cửu

Tư một cách đầy ẩn ý, “kêu Thẩm đại nhân đến nhà lao một chuyến để
thẩm vấn là biết liền.”

Cố Cửu Tư chỉ cười đáp lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Vương Tư Viễn

không dao động, lão ta thong thả uống trà, “Cố đại nhân hãy suy nghĩ kỹ,
có những việc không nên tùy tiện làm và có những lời không nên tùy tiện
nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.