TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1773

Hắn không ngủ nghỉ, thúc ngựa đạt tới mức của thư cấp tốc tám trăm

dặm, biến quãng đường nửa tháng thành chưa đầy ba ngày.

Đường đến Đông Đô của Thẩm Minh toàn là sát thủ nối đuôi nhau xuất

hiện. Một canh giờ trước khi đến nơi, hắn xử lý đợt sát thủ mới nhất rồi lảo
đảo vọt vào Đông Đô.

Hắn không biết đi đâu.

Mất máu làm hắn choáng váng, hắn vừa che lại vết thương lớn nhất vừa

đờ đẫn bước trên con hẻm nhỏ.

Trời sang thu, mưa rơi mãi không ngừng. Hắn đạp lên con đường lát đá

xanh gồ ghề, nước bắn tung tóe khiến hắn thấy hơi lạnh.

Hắn đi hồi lâu rồi cũng kiệt sức, cả người co quắp nằm trên mặt đất.

Sương mù lan tràn đầu óc Thẩm Minh. Hắn biết mình phải làm gì đó,

hắn nhớ rõ mình tới Đông Đô vì có chuyện cần làm nhưng hắn nghĩ không
ra.

Hắn nằm trên đất, cảm giác máu đang chậm rãi chảy khỏi cơ thể. Không

biết có phải vì sắp chết mà hắn chỉ thấy lạnh chứ chẳng thấy đau.

Có chiếc xe ngựa xuất hiện từ đằng xa, tiếng nói chuyện của một tiểu cô

nương mơ hồ vọng lại.

“Tiểu thư, lần sau ngài đừng xem sổ sách tới khuya thế này, chăm chỉ cỡ

nào cũng phải chiếu cố bản thân. Đại công tử bảo gia đình nuôi nổi ngài
nên không cần ngài nhọc lòng.”

Tiểu cô nương nói xong, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng cất

lên.

Thẩm Minh thấy thanh âm kia hơi quen tai…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.