lớn tiếng nói, “Mau tránh ra cho ta, phạm thượng quan phủ là phải xử chém
theo luật. Cút ngay!”
“Nói năng kiểu này chắc là thái thái của quan gia nào rồi,” một kẻ trong
đám người cười lạnh lùng.
Hắn vừa lên tiếng thì tức khắc thổi bùng sự phẫn nộ của quần chúng.
Liễu Ngọc Như liếc nhìn người nọ rồi bảo, “Gọi chủ tử nhà ngươi ra đây
nói chuyện.”
“Chủ tử?” Người nọ lập tức phản bác, “Ta chẳng qua là dân đen thấp cổ
bé họng muốn đòi công lý, lấy đâu ra chủ tử chứ. Ngươi đừng ngậm máu
phun người!”
“Bớt nói lời vô nghĩa đi,” giọng Liễu Ngọc Như lạnh lẽo, “ta biết rõ các
ngươi toan tính cái gì. Đã muốn làm điêu dân thì ta cho các ngươi làm,
nhưng nhớ nhắn Vương Thụ Sinh rằng kích động bá tánh mạo phạm quan
phủ chính là mưu phản.”
Khóe môi Liễu Ngọc Như cong lên, “Việc này khác với ám sát khâm sai
đại thần. Gã không dám sai người giết khâm sai nhưng lại dám sai người đi
mưu phản, to gan thật đấy.”
“Đồ ngậm máu phun người!” người nọ tức khắc gào lên.
Liễu Ngọc Như cười mỉa mai, “Sao bảo không có chủ tử?”
Sắc mặt người nọ cứng đờ, Liễu Ngọc Như chắp tay trước người mà
bình thản nói, “Trước khi vào thành ta đã cho người ở ngoài chờ. Một khi
ta phát tín hiệu, người bên ngoài sẽ lập tức mang lời khai tự tay ta viết đến
Đông Đô. Tới lúc đó để xem toàn bộ Vương gia các ngươi có bị chém đầu
hay không!”
“Ngươi…”