TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1809

Nam nhân kia nhào tới đánh Liễu Ngọc Như. Nàng lui về sau một bước,

đồng thời móc ra đạn báo hiệu. Hộ vệ đứng chắn trước nàng, Liễu Ngọc
Như vừa cầm đạn báo hiệu vừa quát chói tai, “Ngươi tiến lên một bước
xem!”

Nam nhân kia khựng lại, Liễu Ngọc Như biết ngay bọn họ chưa bắt được

Cố Cửu Tư.

Nếu đã bắt được thì giờ không phải kiêng dè gì cả. Đông Đô có người

của bọn họ, chỉ cần giết hết người cản đường ở đây rồi đến Đông Đô dàn
xếp thì lời khai chưa chắc tới được tai thiên tử.

Nhưng nếu Cố Cửu Tư vẫn tự do và cầm lời khai đến Đông Đô, bọn họ

sẽ chẳng thể thoát tội.

Liễu Ngọc Như yên tâm đôi chút, nàng nhìn chòng chọc đạn báo hiệu và

nói với nam nhân kia, “Ngươi cho rằng ta dẫn theo người về để các ngươi
tùy ý làm thịt? Mơ giữa ban ngày, sao ta có thể quay lại khi không chuẩn bị
sách lược vẹn toàn? Ta quay về vì quan tâm hàng hóa, các ngươi muốn
đánh thì đánh, đừng động vào sản nghiệp của ta. Tránh ra ngay, ta muốn
tìm Lý đại nhân!”

Chẳng kẻ nào nhúc nhích, Liễu Ngọc Như cười, “Sao, không cho à?”

Lời này khiến người nghe sợ hãi, mọi người đều chăm chú dõi theo cuộc

đối thoại giữa Liễu Ngọc Như và nam nhân kia. Đối phương nhìn chằm
chằm Liễu Ngọc Như, nàng không hề nao núng mà đáp lại ánh mắt hắn rồi
thẳng thừng bảo, “Ngươi không cho thì đừng trách ta ra tay. Đám điêu dân
các ngươi vây hãm quan phủ, bị ta chém giết cũng chả có quyền hó hé. Bất
kể thế nào,” Liễu Ngọc Như thì thầm, “chưa bắt được phu quân nhà ta, các
ngươi có trăm lá gan cũng không dám giết ta. Ngươi muốn giết ta thì đi hỏi
xem Vương Thụ Sinh đồng ý không?”

“Ta không hiểu phu nhân đang nói gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.