TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1836

“Ngươi điên à?!” Trần lão gia khiếp sợ bật thốt. “Nếu Cố Cửu Tư đi

Đông Đô xin viện binh, ngươi làm thế chẳng khác gì nhận tội. Đến lúc hắn
chỉ huy quân đội phá thành tiến vào, không ai có thể chạy thoát!”

“Hắn đang ở ngoài thành, người của ta nhiều lần bắt gặp dấu vết hắn để

lại nhưng hắn chạy rất nhanh. Huống hồ, dù hắn chả cần thê tử thì chí ít sẽ
có người chôn cùng chúng ta.”

“Ngươi điên rồi…” Trần lão gia vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ta không muốn ở

cạnh kẻ điên.”

“Ngăn ông ta lại!”

Vương Thụ Sinh thét lên, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân

dồn dập. Mọi người trong phòng biến sắc, Vương Thụ Sinh đứng trên cao,
tay chắp lại trong tay áo, “Các vị đừng sợ, sáng sớm mai ta sẽ sai người tấn
công huyện nha và treo Liễu Ngọc Như lên cổng thành. Chờ Cố Cửu Tư lộ
diện, ta sẽ phanh thây xé xác hắn, đảm bảo hắn không được chết bình an.
Chỉ cần hắn chết,” Vương Thụ Sinh cười giòn giã, “mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Mọi người trân trối nhìn Vương Thụ Sinh, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi.

Vương Thụ Sinh vươn tay, “Các vị hãy giao nộp lệnh bài gia chủ.”

“Thụ Sinh,” Triệu lão gia vốn thân thiết với Vương gia nhưng cũng nhịn

không được mà lên tiếng, “ban đầu ngươi nói khác mà. Nếu ngươi định
đồng quy vu tận thì sao ngay từ đầu không bắt giữ Liễu Ngọc Như?”

“Triệu thúc,” Vương Thụ Sinh tỏ vẻ trấn định, “trước khác nay khác. Ta

từng muốn vẹn cả đôi đường nhưng đã tới bước này rồi thì ta không thể rút
lui nữa. Ta phải báo thù cho phụ thân.”

“Báo thù cái khỉ gì!” Trần lão gia phẫn nộ gào. “Rõ ràng thằng nhãi nhà

ngươi đã làm quá nhiều chuyện ở Vương gia, Cố Cửu Tư mà điều tra thì
ngươi là kẻ chết đầu tiên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.