TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1834

“Kế hoạch lúc trước của chúng ta là lợi dụng bạo loạn kết liễu tính mạng

đám người Cố Cửu Tư. Song Cố Cửu Tư đã chạy thoát, cứ tiếp tục thế này
phải chăng hơi thiếu thỏa đáng?”

Triệu lão gia ngồi bên phải đặt chén trà xuống, chậm rì rì nói, “Bây giờ

ngừng lại, xử lý sạch sẽ mấy tên ‘bạo dân’ đó thì chuyện này coi như kết
thúc…”

“Sau đó thì sao?” Vương Thụ Sinh lạnh lùng cắt ngang, “Chờ Cố Cửu

Tư mang bằng chứng về diệt sạch chúng ta?!”

“Chúng ta đâu chắc hắn nắm giữ bao nhiêu bằng chứng.” Trần lão gia

vuốt cái bụng phệ, nhíu mày bảo, “Biết đâu cha ngươi không khai gì hết?”

Vương Thụ Sinh ngậm chặt miệng. Gã ít nhiều cũng hiểu phụ thân mình,

lão ta không phải người kiên cường; rơi vào trong tay Thẩm Minh thì sợ đã
thú nhận hết, cùng lắm là bao che người Vương gia thôi. Nhưng với mối
quan hệ dây mơ rễ má trong thành, chỉ cần tra xét những người khác và tìm
hiểu nguồn gốc, bọn họ sớm muộn gì cũng khai ra Vương gia.

Tuy nhiên, gã đâu thể nói vậy trước mặt mọi người. Thế là gã trưng ra

đôi mắt đỏ hoe như đang uất ức lắm, “Trần bá bá, phụ thân ta tất nhiên sẽ
chẳng khai ra mọi người. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bọn
chúng mà truy đến cùng thì làm gì có bức tường nào chả để gió lọt vào?”

Lời này khiến mọi người im phăng phắc, Vương Thụ Sinh nhắc bọn họ

nhớ tới bản tính Vương Tư Viễn.

Lão ta chắc sẽ lấp liếm tội lỗi của Vương gia nhưng tuyệt đối không nói

chỉ đôi ba câu về gia tộc khác.

“Thế chất nói đúng,” Triệu lão gia châm chước bảo, “nhưng ngay cả khi

bị tố cáo, nếu bọn họ muốn điều tra thì cứ đẩy kẻ khác ra đền tội thay, như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.