“Tiếp tục tấn công!” Vương Thụ Sinh lập tức ra lệnh, “Ta phải thấy mặt
Liễu Ngọc Như trước hừng đông.”
“Nhưng e rằng không đủ người.” Vương Hạ chần chừ nói, “Binh lính
trong thành chỉ khoảng ba ngàn người, sau cuộc chiến kịch liệt hôm nay,
còn cỡ hai ngàn người có thể sử dụng. Nghe âm thanh bên ngoài thì sợ phải
gần cả ngàn người, sẽ rất dễ xảy ra sai lầm nếu không có số lượng gấp đôi
để nghênh chiến.”
Vương Thụ Sinh chẳng đáp trả, lát sau, gã mở miệng, “Ra ngoài thành
nghênh địch. Lỡ bại trận thì khi trở về hãy đốt huyện nha nếu Liễu Ngọc
Như không chịu chường mặt ra.”
“Đốt huyện nha,” Vương Hạ kinh hãi bật thốt, “thì người bên trong chết
mất, đến lúc đó lấy gì khống chế Cố Cửu Tư?”
“Thua tới nơi rồi,” Vương Thụ Sinh lạnh lùng nói, “còn khống chế gì
nữa? Thêm một kẻ lên đường là chúng ta có thêm bạn đồng hành.”
Nghe đến đây, ruột gan Vương Hạ lạnh ngắt; ông ta đã hiểu ý đồ của
Vương Thụ Sinh. Tuy trong lòng sợ hãi nhưng ông ta chỉ biết cắn răng
nghe theo.
Vương Hạ sai binh lính ra ngoài thành, rồi chỉ thị gia đinh kiếm dầu cùng
củi đốt.
Vương Thụ Sinh đưa ra quyết định này làm huyện nha đột nhiên an tĩnh.
Liễu Ngọc Như nghe bên ngoài im phăng phắc, nhưng nó không giúp nàng
bớt căng thẳng mà chỉ làm nàng nhíu chặt mày hơn. Ấn Hồng nghe tiếng
binh lính rút lui liền xụi lơ trên mặt đất, nàng ấy vỗ nhẹ ngực mình, “Cuối
cùng cũng đi.”
Nàng ấy quay đầu lại thì thấy Liễu Ngọc Như đang siết chặt khăn tay ở
bên cạnh. Ấn Hồng không khỏi thắc mắc, “Phu nhân, cô gia tới cứu chúng