TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1944

Sau chín ngày, thí sinh hoàn tất bài làm rồi rời khỏi trường thi. Nhưng

giám khảo lại bị nhốt chung với nhau, tên thí sinh được che lại để bọn họ
chấm bài mà không biết danh tính người làm; chấm điểm xong thì giám
khảo mới có thể ra ngoài.

Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư đang bận nhưng vẫn nhớ mong, vì vậy

khi trường thi mở cửa, nàng đã chờ ở đấy từ sớm. Ngay sau đó, nàng thấy
thí sinh lần lượt đi ra. Có người vui mừng hớn hở, có người gào khóc thảm
thiết; thậm chí có người đầu bù tóc rối, chạy như điên ra ngoài trên đôi
chân trần rồi nhảy xuống sông đào bảo vệ thành.

Liễu Ngọc Như vốn tới xem Cố Cửu Tư nhưng ánh mắt bị hấp dẫn bởi

các thí sinh, nàng ngồi trong xe ngựa lẳng lặng quan sát bọn họ.

Đây là thời khắc quan trọng nhất đời những người này.

Mọi nỗ lực, gian khổ, khát khao của cả đời bọn họ đều tập trung tại đây.

Những thí sinh quen biết nhau túm tụm bàn luận về kỳ khảo thí, ngoài đề

bài thì còn nhắc tới Cố Cửu Tư.

“Quan chủ khảo Cố Thượng thư sợ là vị giám khảo trẻ tuổi nhất từ trước

đến nay. Ta làm văn nói có sách mách có chứng, nhưng ngộ nhỡ ngài ấy
không nhận ra thì sao?”

“Ngươi khỏi cần lo,” một thí sinh khác trấn an. “Tại hạ là người Vọng

Đô ở U Châu, năm ngoái Lương Vương tấn công thành, Cố đại nhân đứng
trên cổng thành khẩu chiến với mưu sĩ của Lương Vương. Trùng hợp là tại
hạ cũng ở đó và chứng kiến hai người tranh luận nửa ngày, còn thách đố
học vấn của nhau nữa. Tuy Cố đại nhân trẻ tuổi nhưng cái gì cũng biết, nói
là học thức uyên bác thật không ngoa. Cố đại nhân vô cùng tài giỏi, huynh
đài hãy yên tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.