TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2002

Phạm Ngọc cầm lấy di chiếu rồi cao hứng bảo, “Chúng ta sẽ ngồi chờ ở

đây!”

Phạm Ngọc ngồi chờ tại Đông Cung, người của Chu Cao Lãng vào cung.

Hoàng Bình là cấm quân trực ban đêm nay, sau khi nhận được mệnh lệnh
từ Chu Cao Lãng, hắn chần chừ một hồi mới đáp lại, “Tuân lệnh.”

Cùng lúc ấy, Trương Ngọc đã vào cung; trong lòng ông hoảng loạn tột

cùng nhưng khuôn mặt vẫn ráng giữ vẻ trấn định. Ông vừa vào phòng đã
thấy Phạm Hiên ngồi trên giường bệnh, ông mau chóng quỳ xuống hành lễ.
Phạm Hiên gật gù với ông, “Ngồi xuống đi.”

Trương Ngọc biết đại khái mục đích của cuộc triệu kiến đêm nay nhưng

chẳng dám nói nhiều mà chỉ giả vờ ngu ngơ. Ông ngồi cạnh Phạm Hiên,
miễn cưỡng cười, “Trông bệ hạ có vẻ hồng hào hơn.”

Phạm Hiên cười như không cười liếc Trương Ngọc một cái. Ông lẳng

lặng dựa vào gối trong phút chốc rồi chậm rãi mở lời, “Ngươi đừng sợ,
trẫm gọi ngươi tới không phải vì chuyện di chiếu.”

Trương Ngọc ngẩn người, Phạm Hiên nằm nhìn nóc giường, điềm tĩnh

nói, “Chẳng qua trẫm muốn biết nếu mình thật sự ra đi thì chuyện gì sẽ phát
sinh.”

Lời này khiến đầu óc Trương Ngọc cấp tốc hoạt động vì muốn hiểu ý

Phạm Hiên, song Phạm Hiên không nói thì ông chẳng dám hỏi. Phạm Hiên
nhắm nghiền mắt, bình thản nói, “Lạc Minh giỏi đánh đàn, ngươi đàn một
bài cho trẫm nghe đi.”

Trương Ngọc im lặng, nghe Phạm Hiên gọi tên tự của mình làm ông

thoáng hoảng hốt. Trương Phượng Tường ôm đàn vào, ông đặt đàn trước
mặt Trương Ngọc rồi khom lưng nói bên tai Phạm Hiên, “Bệ hạ, Hoàng
Bình đã di chuyển.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.