TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2004

Ai cũng biết ban đêm mà thái tử dẫn theo nhiều người như vậy vào cung

thì tuyệt đối không phải chuyện bình thường, song đâu ai dám làm ra bất kỳ
việc gì trái quy định vào lúc này. Ở thời điểm hiện tại, quy định như thể là
sợi dây thừng trói chặt thú dữ; một khi cởi dây, mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm
kiểm soát.

Người gác cổng báo cáo theo đúng luật, binh lính cũng quy củ truyền tin

đến trong cung. Nhưng cửa nội cung[1] đã sớm bị bao vây kín mít. Binh
lính nơm nớp lo sợ báo tin thái tử vào cung, Hoàng Bình đứng phía trước
mà lạnh lùng nói, “Nội cung ra lệnh giới nghiêm, không được triệu tập thì
không thể tiến vào.”

Binh lính tức tốc mang câu trả lời này về. Người gác cổng biết tình hình

bất ổn nhưng nào dám nhiều chuyện, hắn đành truyền đạt nguyên văn lời
của Hoàng Bình. Phạm Ngọc mới nghe đã giận dữ mở miệng, “Ngươi…”

“Vị đại nhân này,” phụ tá thân cận không đợi Phạm Ngọc mắng chửi đã

bật cười. Hắn chắp tay trước người, lễ độ nhắc nhở, “Ngài cũng biết đứng
trước mặt ngài là thái tử, là con nối dõi duy nhất của bệ hạ. Thái tử nghe tin
bệ hạ bệnh nặng nên muốn vào cung thăm, bệ hạ sao có thể từ chối gặp?
Bên trong chắc chắn có người nói dối với ý đồ ngăn cản điện hạ vào cung.
Tuy điện hạ luôn phân rõ đúng sai nhưng rất khó điều tra mấy chuyện lẻ tẻ,
đại nhân tốt nhất đừng can thiệp làm gì.”

Người gác cổng im thin thít, lòng hắn hiểu rõ việc này rất kỳ quái nên

nếu được thì hắn tất nhiên chẳng muốn dây vào. Phụ tá lấy lệnh bài Đông
Cung ra, lạnh lẽo hô, “Thái tử điện hạ nghe tin có kẻ bắt cóc bệ hạ mới vào
cung cứu nguy, ai dám cản trở sẽ bị coi là đồng phạm. Mau tránh ra!”

Hắn vừa thốt lên mấy lời này, binh lính phía sau thái tử đồng loạt rút

kiếm. Phụ tá nhìn chằm chằm người gác cổng và gầm lên, “Tránh ra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.