TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2139

“Thật hoang đường,” Chu phu nhân mệt mỏi nói, “không lo nhi tử ruột

thịt mà lại lo cho nhi tử của kẻ khác. Thậm chí còn bồi dưỡng Diệp nhi
thành người thừa kế rồi đưa nó tới U Châu hưởng thụ trong khi bắt nhi tử
ruột thịt làm con tin tại Đông Đô.”

Chu phu nhân giễu cợt, “Sao ông ấy rộng lượng thế nhỉ?”

Những lời của Chu phu nhân khiến nội tâm Tần Uyển Chi vừa chua xót

vừa đau đớn. Sau một hồi, nàng ấy chậm chạp cất tiếng, “Người nói mấy
chuyện này với ta làm gì?”

“Ngươi nghĩ Phạm Ngọc sẽ thả chúng ta vô điều kiện chắc?”

Chu phu nhân đưa mắt nhìn Tần Uyển Chi, nàng ấy đáp lại bằng sự sững

sờ. Bà chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, chân thành nói, “Không đâu,
mọi thứ đều có cái giá của nó. Vì vậy ta từng bảo Cao Lãng rằng nếu có
ngày ta trở thành con tin, ta sẽ không làm ông ấy khó xử.”

“Ta như thế, Bình nhi cũng vậy, còn ngươi thì sao?”

Tần Uyển Chi không trả lời, nàng ấy ngơ ngác nhìn Chu phu nhân. Bà

cúi đầu ôm Chu Bình, thanh âm thong thả, “Cao Lãng dạy ta sống như một
con người thực thụ, ta không thể khiến ông ấy hối hận chuyện cứu ta và
cũng chẳng thể đẩy ông ấy vào nguy hiểm vì ta.”

“Ngươi đi hay ở–”

Chu phu nhân lẩm bẩm, “Hãy tự mình quyết định.”

Tần Uyển Chi chỉ im lặng.

Xe ngựa xuất phát vào ban ngày, tới Lâm Phần lúc đã tối khuya.

Khi vào thành Lâm Phần, các nàng bị giam trong hầm ngầm. Tần Uyển

Chi mất ngủ cả đêm, nàng ấy ôm mình ngắm nhìn bầu trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.