TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2145

Chu Diệp ép buộc bản thân đè nén cơn xúc động, hắn nhìn chằm chằm

Tần Uyển Chi trên cổng thành.

Tần Uyển Chi vốn đang tuyệt vọng lại hoảng loạn nhưng giây phút nhìn

thấy ánh mắt kiên định của Chu Diệp, nàng ấy vô thức đứng thẳng lưng lên.

Nàng ấy đột nhiên không còn sợ hãi.

Tần Uyển Chi siết chặt mảnh ngói trong tay, lặng lẽ dõi theo Chu Diệp ở

đằng xa. Nàng ấy nhìn mãi không biết chán, cứ như muốn khắc bóng hình
người này vào đôi mắt.

“Chu đại nhân,” Vấn Nhất đứng cạnh Tần Uyển Chi, to tiếng bảo, “đã

gặp được người thì mau khởi hành đến Dự Châu đi.”

Chu Cao Lãng lặng thinh, ông nhìn chòng chọc cổng thành. Rất lâu sau,

ông cất tiếng chất vấn, “Phu nhân ta đâu?”

“Đêm qua có kẻ trộm đột nhập,” Vấn Nhất thờ ơ nói, “Chu phu nhân bất

hạnh bỏ mình.”

Lời này vừa vào tai, sắc mặt Chu Cao Lãng biến đổi kịch liệt. Ông siết

dây cương mà gầm lên, “Ranh con, trả mạng phu nhân ta đây!”

Dứt lời, Chu Cao Lãng định cưỡi ngựa xông lên nhưng Chu Diệp nhanh

tay túm lấy ông rồi cuống cuồng nhắc, “Nhị đệ còn ở kia!”

Chu Cao Lãng nghe nhắc nhở liền cứng đờ người, ánh mắt ông dừng trên

đứa bé đang run rẩy. Hai mắt ông đỏ ngầu, tay đặt lên chuôi đao, nhất thời
không biết nên tiến hay lùi.

Lùi thì ông không cam lòng, tiến thì ông chẳng đành lòng.

Cố Cửu Tư quan sát tình hình rồi hấp tấp lại gần nói nhỏ, “Đại nhân,

chúng ta chuộc lại những người còn sống đã, mai sau tính sổ vẫn kịp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.