TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 217

rõ thân phận của mình, nếu ngươi còn mượn rượu giả điên tức nghĩa ngươi
muốn vả mặt Cố gia. Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho
Vương đại nhân, chờ đến lúc sổ vạch tội được đưa tới Đông Đô thì chẳng
biết Vương công tử có chịu nổi bị gậy đánh ở nhà không!”

“Ngươi!”

Vương Vinh nâng cây quạt định quất nàng thì Chu Diệp đã bắt được.

Hắn lạnh lùng nói, “Vương công tử, thân là con cháu quan lại phải biết
kiềm chế bản thân để làm gương tốt. Ngươi nhất quyết mượn rượu giả điên
thế này là đang tính toán đối địch với Cố gia?”

Vương Vinh không đáp lại. Gã trừng mắt nhìn Chu Diệp, tựa hồ đang

cân nhắc lời của hắn.

Sau một hồi, gã hậm hực rồi đột nhiên giơ tay che đầu, trưng ra vẻ mặt

của người bị đau đầu, “Ai da, say quá mức, không thấy rõ mặt người.
Người đâu, mau tới đỡ ta.”

Chờ Vương Vinh đi mất dạng, Liễu Ngọc Như mới thả lỏng tay.

Nàng thở hắt ra rồi xin lỗi Chu Diệp, “Chu công tử, lần này liên lụy đến

ngài, khiến ngài rước phải phiền phức.”

“Không sao.” Chu Diệp xua tay, “Gặp kẻ bại hoại như thế thì dù hôm

nay không phải thiếu phu nhân, Chu mỗ cũng sẽ chẳng bàng quan đứng
nhìn.”

“Vương gia sở hữu thế lực lớn ở Dương Châu. Hiện giờ gã không thể

động chạm ta tất sẽ gây rối cho ngài, ngài nên mau chóng rời Dương Châu.
Ta sẽ lo chu đáo chuyện vải vóc, ngài cứ yên tâm.”

Thấy Liễu Ngọc Như áy náy, Chu Diệp cười nói, “Không sao, gã cũng

chẳng dám đụng đến ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.