TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2177

đụng vào thứ gì dơ bẩn cả. Dù nhà cửa sa sút nhưng tâm hắn lại viên mãn.
Hắn vĩnh viễn giống vầng dương chiếu rọi muôn nơi, bởi vì nơi hắn đứng
luôn tràn ngập ánh sáng. Nhưng sư huynh và ta lại khác. Từ ngày chào đời,
xung quanh chúng ta chỉ có nỗi tuyệt vọng. Chúng ta hiếm khi được tiếp
xúc với thiện ý của thế giới này thì sao có thể thương xót chúng sinh như
Cố Cửu Tư?”

Liễu Ngọc Như trân trối nhìn Tiêu Minh mà nghẹn ngào không nói nên

lời, sự chua xót lan tỏa khắp người nàng. Đối diện với một thiếu niên tốt
đẹp nhường này, nàng bất giác thốt lên, “Nếu hồi Tử Thương và ngươi còn
nhỏ, có người đối xử tử tế và dạy các ngươi cách sống cùng thế giới này, có
phải các ngươi sẽ không…”

“Sẽ không trở thành con người hiện tại.”

Bạn đang �

Tiêu Minh tiếp lời, hắn thật sự quá thông minh. Nói xong, hắn tiếc nuối

bảo, “Nhưng đời không có chữ nếu. Sư huynh với ta đã trưởng thành,
chúng ta khó mà thay đổi cách nhìn nhận thế giới. Chúng ta quen nghi kỵ
và lạnh nhạt, chẳng đổi được đâu. Có điều tẩu tử đừng sợ,” Tiêu Minh cười,
“chúng ta rất tốt với người một nhà.”

“Sao ngươi không nghi kỵ ta?” Liễu Ngọc Như thắc mắc.

Tiêu Minh thoáng sửng sốt rồi cười sằng sặc, “Sư huynh ta thích ngài,

sao ngài có thể không thích người tốt vậy chứ?”

Hắn chống cằm, “Chắc ngài không biết nhưng sư huynh luôn cất kỹ

chiếc dù ngài tặng ở trong phòng. Mỗi lần gửi thư cho ta, huynh ấy nhắc
đến tên ngài rất nhiều. Nếu không để ngài vào lòng thì sao nhiều lời vậy
được? Tuy huynh ấy chẳng tâm sự với ta về ngài nhưng ta biết huynh ấy
buồn bực lắm. Tẩu tử,” Tiêu Minh cười tủm tỉm, “kể ta nghe về ngài với sư
huynh đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.