TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2217

Không chỉ mỗi Đông Đô mà còn có Cố Cửu Tư của Liễu Ngọc Như.

“Không nên…”

Giọng hắn run run khi cất lên, sắc mặt Chu Cao Lãng vặn vẹo. Cố Cửu

Tư hồi phục tinh thần, hắn nhìn khuôn mặt của Chu Cao Lãng và điềm tĩnh
đứng dậy. Sau đó hắn lùi một bước rồi quỳ trên mặt đất với đôi tay vòng
đến trước người, “Vi thần cho rằng cướp bóc Đông Đô sẽ đẩy dân chúng
vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, cầu xin bệ hạ,” Cố Cửu Tư dập đầu khẩn cầu,
“suy nghĩ lại.”

Chu Cao Lãng lặng thinh hồi lâu, ông cười cười, “Coi bộ Cố đại nhân

vẫn không để trẫm vào mắt.”

Ông xoay người rồi lãnh đạm hạ lệnh, “Kéo hắn ra ngoài, giết đi.”

Cố Cửu Tư yên lặng quỳ trên đất và nhắm nghiền đôi mắt.

Diệp Thế An cuống quít kêu, “Bệ hạ!”

“Phụ hoàng,” Chu Diệp bước ra, hắn quỳ xuống rồi ôn tồn khuyên nhủ,

“tuy Cố đại nhân phạm sai lầm nhưng vẫn là người có công lớn, giết thẳng
tay thì không khỏi làm lòng tướng sĩ rét lạnh. Hay là cứ tạm giam lỏng Cố
đại nhân để cho hắn một cơ hội, nếu ba ngày sau vẫn chưa nghĩ thông suốt
thì giết cũng không muộn.”

“Bệ hạ,” Diệp Thế An gấp rút góp lời, “điện hạ nói phải, mong bệ hạ suy

nghĩ lại.”

Hai người quỳ xuống dẫn đến mọi người trong phòng lục tục làm theo.

Mặt Chu Cao Lãng lạnh tanh, sau một hồi trầm tư, ông nói, “Nể mặt Diệp
nhi vậy, nhốt hắn lại.”

Ông vừa dứt lời, hạ nhân tiến vào lôi hắn ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.