TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2227

“Chu đại ca, Diệp đại ca,” nàng khàn khàn cất tiếng, “thật ra ta không sợ

Lạc Tử Thương hay Lưu Hành Tri, càng chẳng sợ Phạm Ngọc. Nhiều năm
qua, ta chưa từng sợ hãi cũng như khổ sở.”

Nàng sụt sịt mũi, khi nàng ngẩng đầu lên, nụ cười của nàng thấm đẫm

nước mắt, “Nhưng hôm nay ta phát hiện mình biết sợ là gì.”

Hai người không đáp lại, Liễu Ngọc Như vừa nhìn bọn họ vừa đứng lên,

“Hai huynh yên tâm, ta sẽ đi khuyên Cửu Tư. Nhưng có một chuyện ta nhất
định phải nói.”

“Ta biết trong lòng các huynh đều mỉa mai Cửu Tư ấu trĩ, đều nhận định

vì chàng không trải qua nỗi đau giống mình nên mới chả hiểu lựa chọn của
các huynh. Nhưng để ta nói các huynh biết, năm đó Cửu Tư tưởng mình
cửa nát nhà tan song khi bị bá tánh Thương Châu bao vây, khi ở trong bóng
tối của nỗi đau, chàng vẫn chưa bao giờ vượt qua ranh giới cuối cùng.
Chàng không hãm hại người vô tội vì thù hận cá nhân hay quyền thế.”

“Ta hiểu các huynh có lập trường riêng.” Liễu Ngọc Như hít vào thở ra.

“Ta tự nhận mình chẳng tốt lành gì, cũng chả kỳ vọng vào bản thân nhưng
các huynh thì sao?”

“Năm xưa Giang Hà và tiên đế dùng cả đời để cầu thái bình thịnh thế.

Phó Bảo Nguyên lẫn Tần Nam cũng mất đi hai mươi năm vì vụ án Vĩnh
Châu. Thế hệ bọn họ hy sinh thời gian của một đời người mới sáng lập nên
Đại Hạ. Sau đấy bọn họ đẩy các huynh tới địa vị cao, để các huynh cầm
quyền lực, binh lính, tiền tài. Các huynh nghĩ vì sao lại vậy?”

“Vì Giang Hà lẫn những người bất lực như ta đều cho rằng các huynh có

thể bảo vệ ranh giới cuối cùng của mình, bảo vệ cái phần khí phách và
lương tâm kia!”

Liễu Ngọc Như hét lên, nàng phẫn nộ nhìn Chu Diệp, “Huynh cho rằng

tại sao Uyển Chi tẩu tẩu yêu huynh? Vì huynh yêu tẩu ấy à? Yêu huynh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.